Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1956: Tha cho cúng tôi đi i


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chẳng lẽ... Một ýnghĩ kinh người hiện lên trong đầu, ýnghĩ này vừa hiện ralàm hắn kinh hãi, chẳng lẽ Dương Minh làmột võlâm caothủ, mới vừa rồi làmột thủ đoạn điểm huyệt? Nghĩ đến loại này ,tên cướp toàn thân run run hô to:

-“Đại hiệp thamạng, đại hiệp tabiết sairồi”

Mặc dùDương Minh nghe thấy lời của hắn nhưng không rảnh đáp lại, mà lànhìn tên cướp đang chạy ,bàn taytùy ý runlên một thanh phichâm bắn rangoài trực tiếp xuyên vào cơthể tên cướp cao, hắn rên lên một tiếng bổ nhào xuống biển.

Dương Minh đitới, trực tiếp xách cổ áohắn ném xuống cát:

-“Còn muốn chạy sao ?Nhưng màhình như mày chưa xinphép taothì phải.

Tên cướp bóc caobị Dương Minh lôi đigiống như chim ưng bắt con gà convậy đó, nhất thời cả người runrẩy ngẩng đầu lên nói:

“Hảo hán thamạng a ,chúng tôi mắt mùnhư mùkhông biết đại hiệp chính làthiên tài luyện võ, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã luyện được tuyệt thế công phu, xin tha chobọn ta “

-"... "

Dương Minh đối với lời tên cướp caocủa cũng không biết nói sao, haitên cướp này cũng cóchút thông minh đó chứ. Dương Minh tung một cước đem tên cướp caođạp baylên, rơi xuống kế bên tên cướp thấp

-"Chúng màlàm ăncũng lâu quá rồi, thôi thì để taogiúp một tayđưa bọn mày vào nhà lao, chotụi bây ởtrong đó màhổ với báo"

-Hả?

Hai tên cướp nghe Dương Minh nói xong liền sợ hãi. Bọn cướp trợn tròn mắt, bọn chúng đúng làkhông nghĩ tới Dương Minh muốn đưa bọn chúng vào đồn cảnh sát

-"Hảo hán thamạng a,chúng tahướng lên trời màlạy, dù saochúng tôi cũng bị anhđánh chomột trận rồi, hảo hán tha chochúng tôi đi."

"Ah, mày không nói thì thôi, taocòn không nghĩ tới, mày nhắc làm taocảm thấy còn chưa cóđánh đủ, taocòn phải tiếp tục cố gắng a" Dương Minh nói xong, liền nhặt lên haicây gậy điện trên bãi cát nói

"Tao còn chưa thấy người bị điện giật nướng sống lần nào,tao muốn nhìn thử một lần điện giật nướng người sống thì radạng gì"

"Không nên nhangàn vạn lần không nên nha"

Tên cướp lùn nhìn Dương Minh cầm gậy điện lên, nhất thời bị làm chosợ đến không nói ralời ,cảm giác bị điện giật hắn vừa rồi mới hưởng qua, cảm giác như muốn chết đisống lại, nếu tiếp tục bị giật hắn thà chết đi choxong.

"Hảo hán thamạng a,hảo hán, đừng chích nữa, nếu tôi bị giật chết, đến lúc đó anhcũng thoát không được liên quan, liền biến thành tội phạm giết người đó "

Tên cướp cao hô to,hắn sợ Dương Minh chích điện hắn, nên chỉ cóthể hùdọa Dương Minh mong được hắn thacho.

“ A...” Dương Minh nghe tên caonói xong ,cũng lâm vào trầm tư:

“Đem mày giết chết , taocũng không thoát khỏi liên quan sao?”

"Đúng vậy đó Đúng vậy đó anhnghĩ đi, đến khiđó anhchính làphạm tội giết người rồi."

Tên cướp caocòn tưởng Dương Minh sợ rồi, nên vừa gật đầu vừa nói.

-“ À, taobiết rồi. " Dương Minh gật đầu nói

-"Thật đáng tiếc, một năm trước taocũng giết chết haithằng cướp, chẳng những không bị dính líu, còn được khen ngợi, nói ta làphòng vệ chính đáng nữa đó."

"Hả? " tên cướp caosửng sốt, nhưng ngay sauđó vội vàng nói:

"Không giống nhau, khẳng định là haitên cướp kiađộng thủ với anh ,bị ngươi đánh chết, chonên anhmới không cóchuyện gì, anhthuộc về phòng vệ chính đáng nhưng haingười chúng tôi đã đầu hàng, anhđánh chết chúng tôi, không thuộc về phòng vệ chính đáng đâu."

" Mày nói cũng cóđạo lýđó. " Dương Minh gật đầu, liền cười cười nhìn tên cướp caoxuống:

"Mày cũng hiểu biết nhiều đó chứ ?”

“Đương nhiên rồi, chúng tôi tuylàm cướp bóc, nhưng cũng rất tinh thông luật pháp đó" tên cướp caođắc ýgật đầu

"Ồ, thế à." Dương Minh cười nói:

"Bất quá cũng không sao, nếu làmột năm trước, tao cólẽ sợ không giết haiđứa mày ,nhưng làhiện tại, giết chết cũng làkhông có gìhết."

"A? "

Tên cướp caosửng sốt, không rõDương Minh nói lời đó là có ýgì.

Dương Minh không nói, trực tiếp lấy gậy điện thọc vào người tên cướp cao:

"Thằng lùn đã hưởng quacái mùi vị này rồi, lần này làđến phiên mày "

"A —— " Tên caohét thảm một tiếng, bắt đầu theo dòng điện runrẩy lên: "Ngao ngao ngao —— "

Điện giật trong chốc lát, Dương Minh phát hiện tên cướp caokhông bị điện giật chết, cảm thấy cóchút nhàm chán, đưa gậy điện đưa cho TôNhã:

"Em chơi không?"

"Không chơi ,không có ýtứ gì... "

TôNhã lắc đầu, nàng cũng không cókhuynh hướng bạo lực.

"Nga, tađây đem điện ápchỉnh lớn một chút nha, xem cóthể haykhông giật điện chết bọn họ "

Dương Minh bắt đầu nghiên cứu cây gậy điện

"A a a,không nên a" tên cướp cóvóc dáng thấp kêu lên:

"Anh không phải làmuốn đưa chúng tôi đicục cảnh sát sao? Anhthức thời một chút đi, anhcòn đem chúng tađánh bị thương rồi, đưa đến cục cảnh sát, anhkhẳng định cũng không thoát khỏi trách nhiệm đâu, anhnếu làcòn giật điện chúng tôi, mauthả chúng tôi ra đi ,nếu không haihuynh đệ chúng tôi kiện anhtội cố ýthương tích "

“ Đúng vậy " tên cướp caovừa nghe tên cướp lùn nói cóđạo lý, cũng làvội vàng hùa theo nói:

"Anh hiện tại nên thả chúng tôi đi, nếu không huynh đệ chúng tôi dù cóngồi tù, cũng kiện anhtội cố ýgây thương tích "

“ Mày dài dòng quá rồi đó. " Dương Minh đem gậy điện nhét vào trong miệng tên cướp cao, nhấn công tắc, trong nháy mắt, liền xuất hiện một mùi vị khét lẹt.

Tên cướp caotrợn mắt trắng dã, bị điện giật tới hôn mê. Tên cướp lùn không nghĩ tới Dương Minh lại không kiêng sợ gì, còn dám dùng gậy điện dạy dỗ bọn họ, nhất thời cóchút nóng nảy:

"Mày còn dám xuống tay, taoliền báo cảnh sát, đem mày bắt lại "

"Tốt, vậy mày maubáo cảnh sát đi, vừa lúc taocũng chơi chán rồi, mày gọi điện thoại đi, còn cóthể tiết kiệm được cho tamột chút tiền điện thoại đó." Dương Minh nói.

"Hừ, cóbản lãnh mày báo cảnh sát đi? Nói chúng taotự báo cảnh sát? Vậy không phải làmày ngusao? "

Tên cướp cóvóc dáng thấp nói nói:

"Mày không dám báo cảnh sát, liền vội vàng kêu chúng tabáo ,để tránh chomình phiền toái, mày hiện tại đem chúng tathả rađi, nếu không đến lúc đó mày cũng chịu không nổi đâu. "

"Không cùng mày nhiều lời nữa, để taobáo cảnh sát. "

Dương Minh lắc đầu, bấm số Hạ Tuyết điện thoại.

Hạ Tuyết đã lâu rồi không cùng Dương Minh liên lạc, đối với Dương Minh, Hạ Tuyết không biết lànên dùng loại tâm trạng gìđể đối mặt... Haingười từ lúc banđầu đối địch nhau ,đến sauthành bằng hữu, rồi đến saucùng nhau thihành nhiệm vụ, đến bây giờ đã cóchút ítquan hệ mập mờ. Nhưng màtừ saulễ mừng năm mới cùng Dương Minh tại khuvực Vương giaphát sinh một tímập mờ sau khiHạ Tuyết trở về, cùng Dương Minh liên lạc càng ngày càng một ít ... Haingười gặp nhau cũng ítđi...

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top