Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh
Ý trong lời của ông ta quá rõ ràng, nếu cô không biết điều, vậy đừng trách ông ta không nể tình, dù sao hạng mục này không phải giao cho ai làm, mà là phải giao cho người có lợi với mình.Bàn tay đang nắm chặt của Hạ Nhược Vũ không khỏi buông ra, miễn cường đè xuống lửa giận trong lòng, mỉm cười bưng chén rượu nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Trương nói gì vậy, cháu muốn kính chú một chén rượu trước, chú chiếu cố cháu như vậy, đương nhiên là cháu biết.” ”Ha ha, được, được, vẫn là Nhược Vũ thông mình, chén rượu này đương nhiên phải uống” Trương Vĩ nhìn cô cười đến nỗi xương cốt cũng giòn đi, làm gì còn tức giận, nâng cốc uống cạn.Tên Triển đứng cạnh thấy vậy, sắc mặt lập tức khó coi, nói kháy: “Tuổi trẻ đúng là tốt, ở đâu cũng được hoan nghênh” Những người khác thấy thế đều đặt chén rượu trong tay xuống, ánh mắt như có như không nhìn về phía Hạ Nhược Vũ.Không cần nói cũng biết, Hạ Nhược Vũ đang lấy sắc cầu người.Hạ Nhược Vũ nhíu chặt lông mày, không có quan tâm.Cho dù cô có không muốn gây rắc rối thêm, nhưng không có nghĩa là đối phương sẽ từ bỏ ý đồ. Tên Triển kia thấy cô không nói gì, tưởng rằng cô chột dạ chấp nhận, càng thêm lớn tiếng: “Tuổi trẻ không học tốt, chuyên †âm học những thứ gì đâu không à.” Dừng một chút lại cười nhạo: “Cũng không biết ba mẹ dạy dỗ thế nào, đúng là buồn thay cho bọn họ.” Rầm một tiếng.Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía người phụ nữ gây ra tiếng động, ánh mắt của Hạ Nhược Vũ cụp xuống khó có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhưng từ những ngón tay đang nắm chặt và trắng bệch, có thể thấy cô đã cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó.Giọng nói trầm ấm nhẹ như lông hồng: “Anh nói lại lân nữa” Tên Triển sửng sốt một chút, sau đó trở lại vẻ mặt khinh thường: “Sao, cô Hạ có chuyện gì? Tôi không có chỉ cây dâu mắng cây hòe, cô hạ cũng muốn chen chân ư?” Anh ta vừa trả lại những lời Hạ Nhược Vũ vừa nói với mình, trong lòng vô cùng dễ chịu, đắc ý nói: “Hay là ba mẹ cô chính là không có…” Hai chữ “dạy dỗ” còn chưa kịp nói ra, soạt một tiếng, chất lỏng màu đỏ trực tiếp dội lên mặt anh ta, rượu thuận theo gương mặt của anh ta chậm rãi chảy xuống đất.Tất cả mọi người đều bị hành động bất thình lình này dọa sững sờ tại chỗ, một câu cũng không nói lên lời, cùng nhau nhìn về phái Hạ Nhược Vũ.Hạ Nhược Vũ không quan tâm ánh mắt của bọn họ, khéo miệng mặc dù mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại cực kỳ lạnh lùng: “Anh Triển chắc sáng dậy chưa đánh răng nhỉ, miệng thối như vậy, tôi giúp anh rửa miệng một chút, không cần cảm ơn tôi.” Cái gì cô cũng có thể chịu đựng, chỉ có việc người khác sỉ nhục ba mẹ mình là không thể nhịn.Một câu một chữ cũng không thể tha thứ.Chuyện làm ăn cái quỷ gì, ai thích làm gì thì làm, cô không hầu hạ được.Nghĩ rõ ràng như vậy, tâm trạng cô ngược lại tốt hơn nhiều.Có điều tên Triển thì không, anh ta dùng sức lau rượu trên mặt, ánh mắt u ám trừng mắt nhìn Hạ Nhược Vũ, giống như một giây sau muốn bổ nhào tới cắn chết cô cho hả giận.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.