Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Một Mảnh Phù Hoa
Đi khỏi nhà một thời gian, bây giờ Vịnh Thi quay về thì thấy nhà vẫn hệt như trước khi nàng đi, thế nhưng trên bàn bám một mảng bụi dày. Vịnh Thi đưa tay quẹt một đường trên mặt bàn, bụi đến thế này, nàng chỉ muốn rống lên một tiếng. Nhìn dáo dác xung quanh nhà cũng chỉ để kiếm một bóng người, thế nhưng Vịnh Thi giả vờ rằng nàng không hề nôn nóng muốn gặp Bạch Dĩnh, ánh mắt chỉ liên tục đảo quanh khắp căn nhà quen thuộc tìm kiếm hồ ly kia.Bạch Dĩnh đang mải mê dọn cơm, nghe tiếng động bên ngoài phòng khách bèn đưa mắt ra nhìn. Nàng thấy Vịnh Thi đang nhìn mình chằm chằm, nàng cũng trợn mắt nhìn Vịnh Thi chằm chằm, trong giây phút ấy bát cơm trượt ra khỏi tay nàng mà nàng còn không hay.– Bà xã?- Bạch Dĩnh bỏ mặc cơm đang bê bết dưới nền nhà, nàng đi một bước bỏ hai bước chạy đến chỗ Vịnh Thi. Vì quá vội nên vấp phải cạnh bàn té xuống đất, thế nên khi Ngư Ca và Giai Nghi đi vào trong nhà thì thấy được một cảnh tượng rất kì quái. Bạch Dĩnh đang quỳ dưới đất nhìn chằm chằm Vịnh Thi, còn Vịnh Thi thì nhướn mày nhìn Bạch Dĩnh, muốn lạ kì bao nhiêu có lạ kì bấy nhiêu.Buổi cơm ngày hôm đó diễn ra một cách rất gượng gạo, Giai Nghi thấy Bạch Dĩnh vừa bưng chén cơm lên tay, vừa nhìn chằm chằm chị gái kì lạ, không khí rất quái dị. Vịnh Thi hơi mỉm cười, nụ cười duyên dáng bấy lâu Bạch Dĩnh đã không thấy lại.– Cô là cô giáo của Ngư Ca?Vì Bạch Dĩnh quen biết với rất nhiều chị gái xinh đẹp, thế nên Giai Nghi cũng không lạ gì khi có sự xuất hiện của Vịnh Thi, nàng chỉ nghĩ Vịnh Thi là một người chị nào đó như Ngữ Ngưng, Mạn Hy.– Dạ phải ạ chị.– À, quên mất, Ngư Ca con ra mời chị An vào dùng cơm giúp mẹ. Cái chị đứng dưới gốc cây trước nhà đó.Ngư Ca ngẩn người nãy giờ, nghe gọi mình liền dạ một tiếng sau đó đi ra vườn mời nhân vật "chị An" kia bước vào trong. Chị An trong miệng Vịnh Thi là một nữ nhân có gương mặt tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mái tóc đuôi ngựa cột cao, mặc một chiếc áo thun rộng, quần jean ôm sát. Da mặt của chị An đặc biệt trắng, đôi má còn đỏ hồng vì nắng nóng, Ngư Ca cảm thấy chị An này cũng thật xuất sắc.– Chị An ơi… Chị vào nhà dùng cơm đi.Tô An nghe gọi mình, nàng lau mồ hôi trên trán đi, mắng một tiếng: – Nắng thế không biết! Bình thường chả cho tí nắng nào xuống Minh giới, ở Nhân giới thì ban phát đầy. Đúng là ông lão thiên vị.Nói rồi Tô An cũng nhanh nhẩu cởi đôi giày thể thao của mình ra, mang vớ bước vào bên trong nhà. Thấy Bạch Dĩnh nhìn mình nàng liền gật đầu chào, tươi cười nói: – Chị tên là An, hôm nay ăn nhờ mọi người một chút nhé.– Chị An? Em thấy chị rất quen- Bạch Dĩnh hờ hững nói. Vịnh Thi không hiểu vì sao ban nãy Bạch Dĩnh còn rất ấm nóng, nóng như mặt trời mùa hè tỏa xuống, bây giờ trong phút chốc lại trở nên lạnh lùng như băng sơn.– Vào ăn cơm đi- Vịnh Thi bới một chén cơm truyền qua cho Tô An, quen thuộc như bữa cơm này chính là nàng nấu ra, không phải Bạch Dĩnh.Bạch Dĩnh nhìn Vịnh Thi, cố nhìn như muốn xác thực đó chính là Vịnh Thi, nàng không hề lẫn lộn trong mơ và hiện thực nữa. Đó chính là Vịnh Thi, vợ nàng. Vịnh Thi thấy Bạch Dĩnh nhìn mình liền nhăn mũi, ý cười trên môi không thể nào biến mất.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.