Mị Ảnh

Chương 227: Không Phải Là Người


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mị Ảnh

Quái lão đầu nói một câu như vậy, nhất thời khiến Nghệ Phong minh bạch!

- Tiểu tử ngươi coi như không tồi, cư nhiên có thể chịu thống khổ lâu như vậy. Hồn lực hấp thu một lần giúp ngươi trở thành nhiếp hồn sư Nhân cấp!

Bất quá, ngươi chưa có kỹ năng, cho dù đụng phải nhiếp hồn sư Sĩ cấp cũng chết rất thảm! Cho nên, hiện tại ngươi cần phải hoàn thiện nguyên hồn và hồn lực phù hợp.

Quái lão đầu giải thích nói.

Nghệ Phong gật gật đầu, tiếp đến cười khổ nói:

- Quái lão, thế nhưng ta không hiểu chút nào về nhiếp hồn sư? Quái lão chỉ dạy ta sử dụng Nhiếp Hồn Thuật, vậy làm thế nào để thuần thục?

Quái lão liếc mắt nhìn Nghệ Phong, dùng móng tay nhẹ nhàng cất vào tay, một giọt máu liền chảy ra.

Hồn lực khiến giọt máu lơ lủng trên không, trong nháy mắt giột máu đỏ sẫm nhanh chóng xoay chuyển, từng đạo hồn lực cũng mạnh mẽ hướng vào giọt máu. Sắc mặt quái lão đầu cũng có chút ngưng trọng!

Máu xoay chuyển càng lúc càng nhanh, khi đạt tới cực hạn. Quái lão đầu hét lớn một tiếng:

- Đi...

Nhất thời, giọt máu kia nhanh chóng bay về phía Nghệ Phong, dung nhập vào trán Nghệ Phong biến mất không thấy.

Nghệ Phong chỉ cảm thấy đầu chính mình bị đâm mạnh, sau đó lại giống như thuốc nổ, ầm một tiếng khiến toàn bộ ý nghĩ phát mộng. Tiếp đến rất nhiều thông tin xuất hiện trong đầu.

- Những kiến thức này, hiện tại cũng đủ ngươi dùng. Chính ngươi phải lý giải thực tốt! Không biết chỉ số thông minh của ngươi thế nào?

Quái lão đầu rất rắm thối nói.

Tuy rằng sắc mặt quái lão đầu tái nhợt, thế nhưng trạng thái sử dụng độ hồn tốt hơn lão nhân rất nhiều. Khiến Nghệ Phong cảm thán, không hổ là nhiếp hồn sư, tuy rằng thực lực không cường hãn bằng lão nhân. Thế nhưng sử dụng độ hồn dễ dàng hơn lão nhân!

- Ta chưa bao giờ nghĩ, chỉ số thông minh của người nào đó có thể vượt trên bản thiếu gia!

Nghệ Phong khinh thường nhìn quái lão đầu nói.

Quái lão đầu quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Tiểu tử ngươi có thể lăn, để Yêu Hồn Long Xà lưu lại đây!

Trong lòng Nghệ Phong kinh hãi:

- Quái lão đầu, ngươi sẽ không đánh chết Yêu Hồn Long Xà đấy chứ?

Quái lão đầu hừ một tiếng:

- Ta chủ định giết nó, còn phải thượng lượng với ngươi sao? Ta có thể trực tiếp động thủ đoạt lấy. Để Yêu Hồn Long Xà ở đây, ngươi có thể lăn. Ta nuôi dưỡng Yêu Hồn Long Xà, nhất định phát triển nhanh hơn so với đi theo ngươi!

Nghệ Phong đang định nói gì, lại phát hiện toàn thân chính mình bị tập trung, quả thực quái lão đầu có chủ ý động thủ!

Cuối cùng Nghệ Phong đặt Yêu Ngọc tại chỗ quái lão đầu, không phải Nghệ Phong thỏa hiệp, mà là khi quái lão đầu lấy ra Linh từ nơi nào đó. Thoáng chốc cặp mắt xanh biếc của Yêu Ngọc phát quang, xông thẳng về phía Linh kia, vứt Nghệ Phong sang một bên. Nghệ Phong nhìn thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi mắng to kẻ phản đồ.

Quái lão đầu cũng không xuất phát mục đích gì, hắn cư nhiên giải thích một lần hiếm thấy:

- Yên tâm đi! Ta không tới mức làm thịt nó. Tại đây, có vô số Linh Mị, năng lượng và linh hồn cho nó hấp thụ. Có thể giúp nó nhanh chóng tiến hóa, theo ta sẽ tốt hơn theo ngươi.

Nghệ Phong nghe quái lão đầu nói vậy, lúc này mới yên tâm. Hắn phần nào minh bạch, lão nhân này suy nghĩ rất chu toàn. ít nhất, hiện tại Yêu Ngọc không gặp nguy hiểm. Hơn nữa, lão đầu cung cấp Linh Mị, Yêu Ngọc nhất định sẽ phát triển nhanh hơn!

Cho nên, lúc trước trong lòng Nghệ Phong âm thầm chửi bởi quái lão đầu, lúc này mới bước từng bước chạy khỏi gian phòng tỏa ra mùi gay mũi này.

Nghệ Phong đi không xa, vẫn chỗ cũ, Nghệ Phong nhìn thấy Nghệ Lưu đang đứng ở kia tựa hồ đang nhìn ngang liếc dọc. Thấy Nghệ Phong, hắn nhất thời cười vui vẻ.

- Ta biết ngay, ở chỗ này mới có thể đợi được đệ!

Nghệ Lưu chạy tới vỗ vai Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức cổ quái nói:

- Huynh không đợi ta ở chỗ này năm ngày chứ?

Nghệ Lưu trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nói:

- Ta còn cách nào khác, tiểu tử đệ cũng thật thần bí. Cư nhiên không ai biết đệ lớp nào, chết ở đâu. Nghe ngoại công nói, đã nhiều ngày chưa gặp đệ! Ta chỉ có thể ở nơi này đợi. Nhị đệ, đệ sẽ không tới thanh lâu đấy chứ?

Nhãn thần Nghệ Lưu rất cổ quái, khiến Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng nói:

- Kháo, huynh có mắt không vậy? Bản thiếu gia đẹp trai như vậy, cần phải ngủ lại thanh lâu sao? Tùy tiện chui vào gian phòng mỹ phụ quý tộc nào đó, nàng cũng sẽ để ta ngủ lại!

Nghệ Lưu liếc mắt khinh thường nhìn Nghệ Phong, nói:

- Lại còn mỹ phụ, tiểu tử đệ nhỏ bé ăn được mỹ phụ đói khát như nắng hạn chờ mưa rào sao?

- Phi!

Nghệ Phong tức giận nói:

- Bản thiếu gia ngủ cùng trăm nghìn mỹ phụ cũng không thành vấn đề. Huynh không cần nhiều lời vô ích, có chuyện gì nói mau. Bản thiếu gia không thể lãng phí thời gian quý giá, tán gẫu với huynh được!

- Đừng thổi da trâu! Ta chỉ muốn hỏi đệ, Nghệ Phong đối đầu với Hoa Hạ bang, có phải là đệ không?

Nghệ Lưu run run nhìn Nghệ Phong hỏi.

Trong thâm tâm hắn không muốn tin nhị đệ chính mình làm việc này, chuyện này quả thực chấn động nhân tâm, hắn chết cũng không muốn tin chuyện này là thực! Thế nhưng cái tên Nghệ Phong này, đủ để tim Nghệ Lưu đập thình thịch. Nhưng hắn ôm hi vọng, hi vọng đây chính là người nào đó trùng tên với nhị đệ của chính mình.

- Huynh cũng nghe rồi!

Ngữ khí thản nhiên khiến trong đầu Nghệ Lưu vang lớn một tiếng, toàn thân ngây dại tại chỗ, hai mắt chằm chằm nhìn Nghệ Phong, nắm chặt bàn tay run run nói:

- Thực... Thực là đệ làm?

Nghệ Phong gật gật đầu:

- Sao vậy? Có vấn đề gì sao?

Nghệ Lưu cảm giác chính mình như phát điên. Tuy rằng hắn biết nhị đệ chính mình cường đại. Thế nhưng hắn không thể ngờ nhị đệ của chính mình cường đại tới tình trạng như vậy, trời ah! Với thực lực của bản thân, đối kháng năm Sư cấp, tám Nhân cấp vây công, trong còn có cổ Lạp một trong ngũ hổ đạt tới Sư cấp thất giai. Không chỉ thắng, còn thắng oanh liệt chấn động nhân tâm.

- Nhị đệ! Đệ có thể nói ta biết không? Rốt cục đệ phải là người hay không?

Nghệ Lưu lẩm bẩm.

- Kháo! Ngươi mới không phải là người!

Nghệ Phong giận dữ. Hỗn đản này, lời nào cũng nói được, bản thiểu gia có điểm nào không giống người?

Nghệ Lưu lắc đầu nói:

- Không, nhất định đệ không phải người! Người không thể biến thái như vậy!

Khuôn mặt Nghệ Phong co quắp lại, muốn đánh nát ý nghĩ của Nghệ Lưu: Hỗn đản này, không chỉ mắng chính mình không phải người, còn mắng chính mình biến thái! Được, ngươi chờ tới khi ta luyện chế Ngã Ái Nhất Căn Sài từ trước tới nay chưa từng có, như vậy, ta sẽ để ngươi làm vật thí nghiệm.

- Đừng nhiều lời vô ích, có chuyện gì nói mau. Đừng lãng phí thời gian của ta!

Nghệ Phong bực mình nói.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top