Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lộc Môn Ca
“Lúc đó, ta và những cao thủ võ lâm khác đều muốn cướp lấy Thản Nhi Châu. Tất cả đều giết đến đỏ mắt để chiếm tiên cơ mà quây lấy giáo chủ Trấn Ma Giáo kín như nước. Chúng ta hận không thể lập tức cướp lấy bảo vật kia. Tả hộ pháp đuổi giết Bố Nhật Cổ Đức một hồi thấy tạm thời không thể giết tên kia mà tình hình của lão giáo chủ bên này lại nguy cấp nên nàng ta không thể không bỏ ngang mà quay lại giúp giáo chủ của mình thoát vây.Đến gần hừng đông lão giáo chủ dần vô lực chống đỡ trước đòn tấn công của chúng ta. Không biết trước đó ông ta bị ốm hay bị thương mà nội lực bị tổn thương đáng kể. Trong mảnh hỗn loạn ấy, không biết kẻ nào thả khói độc ra, một ít giáo đồ võ công kém của Trấn Ma Giáo không thể chống được nên tức khắc tử thương. Qua chuyện đó vách núi lập tức trở thành trốn Tu La địa ngục, lão giáo chủ cũng càng ngày càng suy tàn. Qua mấy chiêu ông ta vô ý bị người ta đánh trúng ngực, Thản Nhi Châu rơi ra. Ta thấy thế lập tức nhào lên cướp đoạt, những người khác cũng thế nên Thản Nhi Châu bị tách làm năm phần.Trong chớp nhoáng ta đoạt được một khối, trong tay lão giáo chủ còn một khối, còn hai khối khác bị hai kẻ trong võ lâm đoạt được. Còn một khối mọi người cùng tranh đoạt nên vô ý rơi xuống trên đài cao. Bố Nhật Cổ Đức đúng lúc đứng đó nên lập tức tung người lên cướp đoạt. Lúc ấy nữ tử trên đài cao cũng đã cởi được hơn nửa dây thừng trên người, thấy tên kia nhảy lên đài nhặt mảnh bảo bối nên tạm thời không để ý tới mình, nàng ta lập tức thoát khỏi trói buộc. Nhân lúc chưa ai chuẩn bị nàng này lập tức đá Bố Nhật Cổ Đức xuống vách đá.”Bình Dục kinh ngạc cực kỳ, hắn vốn tưởng Bố Nhật Cổ Đức bị một trong các cao thủ ở đó đánh trọng thương, không ngờ năm đó lão lại bị Phó phu nhân tự tay đẩy xuống vực.“Ta thấy có biến, sợ thuốc dẫn nhân lúc loạn lạc chạy mất nên không rảnh lo cướp đoạt các mảnh bảo bối khác mà vội quay lên bắt nữ tử kia. Nhưng khi đó không biết có phải Bố Nhật Cổ Đức đã có sắp xếp trước không mà đột nhiên có không ít võ lâm nhân sĩ vọt từ chân núi lên. Đỉnh núi vốn hẹp, qua một trận chiến này nó càng thêm lởm chởm khó đỡ, cho dù là người võ công cao cường cũng khó thi triển đầy đủ. Nàng kia vốn có chút võ công, thân thủ lại linh hoạt nên một khi thấy có thêm người vây kín nàng ta lập tức nhân cơ hội lẩn vào đám người và biến mất.Ta đang muốn đuổi theo thì ai ngờ cái vị hữu hộ pháp vốn xuống núi đối phó Mục Vương gia đã trở lại. Hắn vội cùng tả hộ pháp liên thủ, dùng dẫn xà thuật nên trong thời gian ngắn bọn họ đã dẫn hết toàn bộ rắn độc trong núi lên đỉnh núi tấn công người khác. Ta một lòng muốn tìm thuốc dẫn, một mặt thấy rắn độc khó chơi nên không thể không vừa đánh vừa lui.Chờ lui đến chân núi thì nàng kia sớm đã không thấy đâu, mà cơ quan bảo vệ Trấn Ma Giáo cũng được khởi động, lấp kín lối vào núi. Ta tiến thoái lưỡng nan nên đành phải tạm thời canh giữ dưới chân núi. Vì đỉnh núi hỗn chiến nên mọi người ít nhiều đều bị thương, tuy không ai chịu từ bỏ việc cướp bảo bối trong tay đối phương nhưng vì công lực chưa khôi phục nên chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.Điều tức một hồi ta mới chợt nhớ tới Bố Nhật Cổ Đức rơi xuống vách núi. Trong tay hắn cũng có một khối bảo vật nên ta vội đứng dậy đi tới đáy vực hòng tìm thấy xác tên kia. Ai ngờ tìm hồi lâu cuối cùng ta chỉ thấy quần áo của hắn, căn bản không thấy khối bảo bối kia đâu. Trong quá trình tìm kiếm đó, ta và các nhân sĩ võ lâm khác sợ bị đối phương làm khó dễ nên trước sau đều ở trạng thái đề phòng. Sau khi ra khỏi đáy vực ta vốn muốn tấn công Trấn Ma Giáo lần nữa nhưng ai ngờ khi ấy Kế Châu báo nguy, Tây Bình Hầu gia phụng chỉ suất quân về Kế Châu, trùng hợp đi ngang qua Đại Mân Sơn ——”Ông ta nói tới đây thì liếc nhìn Bình Dục một cái. Hành động này khiến Bình Dục kinh ngạc mà nhướng mày. Hắn chỉ biết hai mươi năm trước, trong trận chiến áp chế man di tổ phụ hắn từng nấn ná ở Vân nam một tháng. Không ngờ tổ phụ cũng từng tham dự vào trận chém giết Trấn Ma Giáo năm đó. Trong lòng hắn bỗng chốc dâng lên một cảm giác quái dị nói không nên lời.“Lão hầu gia nghe nói nhiều về việc làm tà ác của Trấn Ma Giáo, ác danh của chúng ở Vân Nam đã rõ nên vốn cực kỳ căm ghét. Hơn nữa qua một đêm huyết chiến, lúc này xung quanh Đại Mân Sơn chướng khí mù mịt thế nên lão hầu gia vừa nghe nói đã nổi giận. Nhân lúc đi qua chân núi ông ấy ra lệnh giết lên, quân đội thẳng tiến đến trên núi nhân cơ hội tiêu diệt hết Trấn Ma Giáo. Nhân sĩ giang hồ chúng ta vốn không muốn cùng triều đình dây dưa nhưng Tây Bình Hầu xưa nay hành động như sấm rền gió cuốn, không đợi mọi người thối lui quân đội đã giết vào trong cốc.Tác phong của quân đội khác môn phái giang hồ, thế tới rào rạt, khó có thể ngăn. Trong khoảnh khắc bọn họ đã vây chặt chân núi, chỉ một lát sau các môn phái đã bị tách ra tan tác. Ta thấy tình thế càng thêm khó giải quyết thì cũng không rảnh lo tới Thản Nhi Châu nữa mà vội phá vây chạy thoát. Một đường chạy tới trong trấn ta rồi tụ tập cùng đám đệ tử Nam Tinh phái ở đó và lập tức đi tới Khúc Tĩnh.Ai ngờ lúc đó Khúc Tĩnh vẫn đang phong thành, ngoài thành có không ít quân lính bị thương, quân doanh nhất thời không thể bỏ lại nhiều người bị thương như thế nên không thể không chuyển đến chỗ này. Vì vậy mười gian khách điếm quanh Khúc Tĩnh đều kín hết người. Ta vất vả lắm mới tìm được một khách điếm còn giường. Mới vừa nghỉ ngơi được một chút thì trong lúc vô tình lại nghe thấy hai gã quân sĩ nói trong lúc Phó Băng đại nhân thủ thành vì muốn cùng chúng tướng sĩ sống chết nên vô ý bị rắn độc của Trấn Ma Giáo cắn bị thương. Hiện tại ông ta đang trúng kỳ độc, mệnh ở sớm tối, không biết có qua nổi ngày mai hay không.Ta đã lĩnh giáo dẫn xà thuật của hữu hộ pháp ở đỉnh núi nên nghe thấy lời này thì biết hơn phân nửa Phó Băng sẽ chẳng thể sống qua tối đó. Hôm sau chiến sự quanh Khúc Tĩnh lại nổ ra, khách điếm bị người Di vây quanh, ta cũng không tiện ở lâu nên lập tức rời khỏi đó. Trên đường ta trước sau đều tìm kiếm nữ tử làm thuốc dẫn kia đồng thời dặn dò giáo chúng để ý khắp nơi. Ai ngờ tìm khắp nơi mà nàng kia lại như bống hơi trong biển người, rốt cuộc không thấy bóng dáng đâu. Mấy tên cao thủ cùng ta cướp đoạt Thản Nhi Châu đêm đó cũng ẩn giấu hành tung, mãi đến khi ra khỏi Vân Nam ta cũng không gặp được một kẻ nào tham gia cướp bảo bối đêm đó.Không ngờ ta mới vừa về Nhạc Châu đã nghe nói Phó Băng trấn áp người Di có công nên được thăng chức ba cấp. Lúc ấy ta mới biết Phó Băng thế nhưng không chết vì rắn độc nên nhất thời cực kỳ ngạc nhiên. Không biết là ai có bản lĩnh khởi tử hồi sinh mà giải được độc của dẫn xà thuật. Hiện tại nghĩ lại có lẽ năm đó Phó phu nhân chạy khỏi Đại Mân Sơn đã lẫn vào Khúc Tĩnh. Vì trong tay nàng ta có linh dược nào đó nên nhân cơ duyên xảo hợp mới cứu một mạng của Phó Băng giúp ông ta bình yên vô sự. Cũng vì nguyên nhân này mà hai người mới kết làm phu thê.”Bình Dục không nói gì. Nghe Lâm Chi Thành miêu tả thì linh dược trong tay Phó phu nhân có lẽ chính là bao thuốc giải độc bà ta để lại cho Phó Lan Nha. Cũng khó trách một người thông minh, tháo vát như Phó Băng lại cưới một nữ tử không rõ lai lịch như thế. Hai người lại còn thành hôn ở Vân Nam và lúc đó Phó Băng còn thận trọng nhờ Mục Vương gia làm mai. Sau khi hồi kinh Phó Băng càng tìm mọi cách xây dựng thân phận cho Phó phu nhân.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.