Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lộc Môn Ca
“Tuy ta chưa từng tiếp xúc với Trấn Ma Giáo trước đó nhưng cũng từng nghe nói về độ tà ác của dẫn xà thuật kia. Thấy bọn chúng thương lượng ra dáng ra hình nên ta lo lắng nếu hữu hộ pháp dùng dẫn xà thuật thì quân đội của Mục Vương gia sẽ chịu thiệt hại lớn. Ta đang nghĩ có nên gác việc tìm Thản Nhi Châu lại và suốt đêm xuống núi báo cho Mục Vương gia hay không. Nhưng nghĩ lại ta thấy mình đã đến hang ổ của chúng vậy ta có thể dứt khoát nhân lúc hỗn loạn giết chết tên hữu hộ pháp kia là xong.Vì giáo đồ ta giết đã bị ta ném thi thể vào giếng, ta lại sợ bọn chúng nhanh chóng phát hiện ra nên mới tranh thủ thời gian để vừa nhanh chóng tìm ra Thản Nhi Châu và hữu hộ pháp vừa nhân lúc nhập nhằng mà bắt Bố Nhật Cổ Đức báo thù cho con ta. Lúc tả hộ pháp và Bố Nhật Cổ Đức đã thảo luận xong và đi ra, ta sợ hai kẻ đó phát hiện có việc không đúng nên làm bộ chà lau đại đỉnh trong điện. Ai ngờ tả hộ pháp đi được hai bước lại vô tình nhìn thoáng qua chỗ ta. Có lẽ nàng ta nổi lên nghi ngờ nên đang muốn ép hỏi nhưng không ngờ Bố Nhật Cổ Đức lại dùng lời dẫn dụ nàng ta đi ra ngoài.Đầu tiên ta cảm thấy rất khó hiểu nhưng sau khi suy nghĩ một lát ta mới mơ hồ đoán được có lẽ hắn cố ý dẫn ta đến đây cho nên mới hỗ trợ như thế. Bảo sao ta lại có thể lẻn vào đó thuận lợi như vậy. Có điều ta vốn cực kỳ hận tên kia, thấy mình đã lộ sơ hở nên cũng muốn không màng tất cả mà lấy mạng hắn ngay tại đó. Nhưng nghĩ tới chưa tìm được Thản Nhi Chân, mà Bố Nhật Cổ Đức cũng tạm thời chưa làm khó dễ nên ta đành án binh bất động trước.Ta đoán tên kia hẳn có tính toán phía sau, trước mắt chưa đạt được mong muốn thì hắn chẳng những sẽ không tố giác ta mà còn cố ý yểm trợ cho ta. Quả nhiên chưa được bao lâu hắn đã quay lại chỉ vào ta nói A Man, ngươi đi vào giúp đỡ hộ pháp dọn thẻ tre. Lúc ta tiến vào nội điện lại đi theo hắn tới một gian phòng được trang trí xa hoa lãng phí. Lúc này ta mới biết đó là phòng ngủ của tả hộ pháp. Nhưng kỳ quái là ta vừa dọn thẻ tre vừa âm thầm quan sát dáng đi của Bố Nhật Cổ Đức lại phát hiện công lực của hắn kém tả hộ pháp nhiều. Lúc đó ta không khỏi cảm thấy kỳ quái, ta tưởng mấy năm trước hắn đã bắt đầu tập luyện đến đỉnh của Ngũ Độc thuật, qua mấy năm hắn sớm nên luyện đến xuất thần nhập hóa rồi chứ sao lại không hề có chút tiến bộ nào thế này.Sau đó ta nghe tả hộ pháp nói chuyện với hắn bằng giọng nhẹ nhàng chậm rãi, giống như rất tín nhiệm hắn. Từ giọng nói của nàng kia ta cũng ít nhiều đoán được rằng mấy năm trước Bố Nhật Cổ Đức bị ta đả thương quá nặng. Một thân công lực của hắn gần như đã tan hết mà đúng lúc ấy tả hộ pháp đi ngang qua Thục Sơn nên đã cứu hắn một mạng. Bố Nhật Cổ Đức sợ người của Trấn Ma Giáo nhận ra hắn là người Mông Cổ nên không dám luyện Ngũ Độc thuật nữa.Lúc ta dọn thẻ tre có nhìn nội dung trên đó, thấy đều là văn tự của người Di nên cũng không hiểu gì. Sau khi dọn xong Bố Nhật Cổ Đức để ta đến phòng bên cạnh chờ lệnh, nói đến nửa đêm giáo chúng sẽ tiến hành nghi thức và mọi giáo đồ cần phải tập hợp ở ngoài điện. Ta nghe ra được ẩn ý trong lời hắn nên đành phải lui ra trước. Đến phòng bên ta thấy trên giường có một tấm mặt nạ da người nên lập tức dán lên. Trấn Ma Giáo cũng thật kỳ quái, giáo đồ hầu như ngày ngày đều luyện thuật dịch dung nên bọn họ rất ít khi dùng gương mặt thật. Hơn nữa Bố Nhật Cổ Đức cố tình vô ý giúp ta che lấp nên mọi thứ đều chu toàn cho tới nửa đêm ta cũng không bị ai phát hiện ra mình không phải “A Mãn”.Đến giờ Tý trong nội điện quả nhiên nổi lên tiếng ồn ào. Không biết có ai đó đang chơi một thứ nhạc cụ vừa giống tiêu lại giống huân, tiếng nhạc liên miên không dứt. Ta nghe thấy thế thì biết nghi thức mà tên kia nói đã bắt đầu nên lập tức đi ra khỏi phòng. Lúc này ta thấy giáo đồ như thủy triều từ bốn phương tám hướng đổ ra. Bọn họ tụ tập trong điện, sau đó im lặng đi ra ngoài. Đến ngoài điện ta đã thấy mấy trăm giáo chúng đứng đó.Không xa trước điện là vách đá, có một cái đài cao nhìn dáng vẻ là nơi Trấn Ma Giáo thường dùng để hiến tế. Nhưng quái dị là lúc này có một nữ tử trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp đang bị cột trên đài cao đó. Từ tướng mạo thì thấy người đó và Phó tiểu thư giống nhau tới 7,8 phần.”Bình Dục trầm mặc nghĩ nữ tử này hẳn là mẹ của Phó Lan Nha. Mẹ con hai người họ giống nhau như thế khó trách năm ấy Vương Lệnh vô ý gặp Phó Lan Nha ở Lưu Bôi Uyển là lập tức nhận ra nàng là con gái của thuốc dẫn. Mà thời cơ lão ta phát hiện ra việc này cũng quá mức trùng hợp. Cũng vì lẽ đó mà khi Phó Lan Nha biết việc này vẫn không nhịn được nghĩ chính nàng đã liên lụy đến mẹ.Tạm thời còn chưa biết có phải Vương Lệnh hại chết Phó phu nhân hay không nhưng chỉ nói đến thuốc dẫn thì chẳng lẽ thật sự có cái gọi là di truyền huyết thống ư? Nếu không tại sao sau khi Phó phu nhân chết Vương Lệnh lại có thể dám chắc Phó Lan Nha có thể làm thuốc dẫn?Đáng tiếc lúc ấy Vương Lệnh chỉ là một thái giám chưởng sự bên người Thái Tử, nhân lực vật lực đều có hạn nên dù phát hiện ra thuốc dẫn thì cũng chẳng thể làm gì. Trong tay lão cũng chỉ có một khối Thản Nhi Châu, nên để dẫn dụ những kẻ đang sở hữu các mảnh Thản Nhi Châu khác, lão cần có được năng lực tương ứng. Nếu không như thế thì sợ là chưa gom đủ Thản Nhi Châu lão đã bị giang hồ hiểm ác đập chết.Mà quyền lực ngập trời kia chậm rãi rơi vào tay lão sau khi lão trở thành Tư Lễ Giám. Nghĩ vậy nên Bình Dục càng thêm khả nghi: Đến tột cùng Vương Lệnh muốn hồi sinh ai? Thản Nhi Châu thực sự có tác dụng khởi tử hồi sinh sao? Nếu không vì sao Vương Lệnh lại chấp nhất với thứ này như thế?“Nữ tử kia bị trói trên đài cao nên sắc mặt rất kém nhưng lại không thấy nàng ta kinh hoảng. Đôi mắt nàng ta rất tròn, cứ quay tròn giống như đang tìm cách trốn thoát. Không biết có phải vì thế hay không mà rõ ràng đó chỉ là một nữ tử nhu nhược nhưng Trấn Ma Giáo lại phái mười mấy giáo chúng vây quanh để canh không cho nàng ta thoát.”Bình Dục nghe thế thì ánh mắt lập tức ôn nhu hẳn. Nghe Lâm Chi Thành mô tả thì xem ra Phó Lan Nha chẳng những di truyền tướng mạo của mẹ mình mà cả sự thông minh giảo hoạt cũng học được mười phần.“Nhất thời ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành theo các giáo chúng khác đi tới trước cửa đại điện mà đứng yên. Sau đó đám giáo chúng kia bỗng quỳ sát đất lễ bái, hô to ‘giáo chủ vạn tuế’. Lòng ta biết là giáo chủ đã tới nên cũng làm theo mọi người. Lúc ấy ta thấy một hàng tỳ nữ dùng kiệu nâng một nam tử áo đen mắt sâu mày rậm đi tới. Nam tử kia nhìn qua cũng đã qua tuổi trung niên nhưng tóc vẫn đen nhánh, mặt trắng nõn giống như luyện công pháp tà môn nào đó.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.