Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lộc Môn Ca
Phó Lan Nha ở trong trướng đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Bình Dục tới tìm nàng.Ban ngày hành quân mệt mỏi nên lúc này nàng đã rất uể oải. Cố chống đỡ một lát mí mắt nàng vẫn sụp xuống như có ngàn quân. Nàng cứ thế thiếp đi, chìm vào giấc mộng.Nàng là một người lạc quan lại kiên cường nên lúc còn ở nhà nàng rất ít khi ngủ mơ màng mà luôn ngủ sâu. Nhưng lần này vì tâm tình không yên nên dù ngủ nàng vẫn không an ổn.Giống như trước đây nàng lại mơ thấy mẹ. Ở trong mơ mẹ cực kỳ tiều tụy, xa xa đứng nhìn nàng, khuôn mặt tràn đầy phong sương giống như có chuyện muốn nói nhưng không chờ nàng đuổi theo bà đã quyết tuyệt mà xoay người rời đi.Nàng khóc như một đứa trẻ, nghiêng ngả lảo đảo chạy theo mẹ mà gọi. Nhưng bà không hề quay đầu lại mà càng đi càng xa, chìm vào một mảnh mông lung. Lòng nàng tràn đầy thê lương, đang không biết phải làm thế nào cho phải thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt, giống như có tiếng bước chân cực nhẹ đi qua ngoài lều.Có lẽ vì đang gặp ác mộng nên tiếng động này khiến nàng cực kỳ sợ hãi. Nàng đổ một thân mồ hôi lạnh, đột nhiên mở mắt. Nàng thấy mặt mình vừa ướt vừa lạnh, vừa mờ mịt giơ tay lau đã thấy toàn là nước mắt. Trước mặt nàng vẫn là đỉnh lều bị đèn dầu chiếu đến mơ hồ, bên tai là tiếng ngáy của Lâm ma ma.Mọi thứ đều có bộ dạng giống trước khi đi ngủ nhưng nàng luôn cảm thấy tiếng bước chân vừa rồi quá mức rõ ràng. Nó có thể đánh thức nàng thì chứng tỏ người kia cố ý. Sau khi hoảng hốt một hồi nàng mới nhớ ra trước khi ngủ mình từng nhờ Lý Mân nhắn lời cho Bình Dục vì thế nàng trấn định hơn.Nàng ôm chăn ngồi dậy, suy nghĩ mà nhìn quanh quả nhiên thấy bên gối nhiều thêm một chồng đồ. Vừa cúi đầu nàng đã thấy đó là quần áo của Cẩm Y Vệ, bên trên là một lá thư. Nàng mở ra thấy bên trên chỉ có vài chữ: “Thay xiêm y rồi gặp ta.”Chữ viết này bay bổng phóng khoáng, quả là bút tích của Bình Dục. Nàng có chút kinh ngạc vì vốn tưởng rằng Bình Dục sẽ đến trong trướng tìm nàng như trước chứ không ngờ hắn lại dùng biện pháp này để dụ nàng ra ngoài.Nàng đặt thư sang một bên, vừa mở bộ quần áo kia ra thì thấy bất kể là tay áo hay vạt áo đều cực kỳ vừa người, giống như được làm riêng cho nàng vậy. Ban đầu nàng còn có chút buồn bực không hiểu nhưng nhớ tới nữ ám vệ tên Diệp Trân Trân kia là nàng lập tức hiểu rõ quần áo này ở đâu ra. Sau khi mặc xong xiêm y nàng búi tóc đơn giản rồi cẩn thận giấu tất cả mớ tóc ấy vào trong mũ.Đợi sửa soạn xong nàng mới cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác định không có sơ hở gì nàng mới tìm giấy và nghiên mực trong tay nải, viết vài lời cho Lâm ma ma rồi để trên ngực cho bà.Sau đó nàng im lặng một lát rồi đi ra chỗ cửa lều. Đây là lần đầu tiên từ khi trở thành tội quyến nàng có thể đi ra cái gọi là “lồng giam”. Ngoài cảm giác thấp thỏm thì nàng càng thấy hưng phấn hơn.Ra ngoài rồi nàng lập tức cúi đầu để tránh ánh mắt người khác. Nhưng ngoài dự đoán của nàng là ngoài cửa không có Trần Nhĩ Thăng cũng không có Lý Mân mà chỉ có Bình Dục đang đứng ở cách đó 10 bước.Nàng lại nhìn quanh một vòng nhưng có lẽ vì đêm đã khuya nên phía trước cực kỳ thanh tịnh, thậm chí không có một ai đứng trước khu lều của Cẩm Y Vệ. Thế là nàng nhẹ thở ra, ngước mắt nhìn Bình Dục.Lúc này Bình Dục đang đưa lưng về phía nàng, trên tay hắn là một tay nải, bên trong không biết là cái gì. Nghe thấy động tĩnh phía sau nhưng hắn không hề quay đầu, chỉ cất bước đi về phía bên phải. Chỗ kia đúng là cửa doanh địa, ngoại trừ thảo nguyên rộng lớn thì ở đó còn có một con sông lấp lánh ánh nước, không gian hết sức trống trải. Ngoài việc đến đó múc nước theo lệ thì trong doanh địa ít có người đến đó thế nên nơi đó hiện tại cực kỳ im ắng.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.