Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lộc Môn Ca
Lúc Phó Lan Nha bị Lâm ma ma đánh thức thì sắc trời bên ngoài vẫn còn màu xám.Sau khi tỉnh dậy nàng ngồi bên giường, thấy chăn đệm trải trước giường chỉnh tề, hoàn toàn không có dấu vết bị động tới thì trong lòng biết đêm qua Bình Dục không về thế là lòng nàng sinh ra vài phần đau xót.Lúc rửa mặt chải đầu, Lý Mân ở ngoài cửa thúc giục vài lần, biểu hiện có vẻ cấp bách. Chủ tớ hai người cũng không dám chậm trễ, lập tức để lương khô tiểu nhị đưa tới vào trong tay nải rồi vội vàng đi xuống lầu.Đến bắc địa thời tiết không thể ấm áp như phía nam, gió thu thổi lên người thấm vào xương cực kỳ lạnh lẽo. Lâm ma ma sợ Phó Lan Nha cảm lạnh nên ngoài sửa soạn váy áo thật dày cho nàng bà cũng lấy tấm áo lông chồn mà Bình Dục mua cho khoác lên người nàng. Cái áo này không hợp với thân phận hiện tại của Phó Lan Nha nhưng vì bên ngoài dùng màu trà, sắc trời lại âm u nên khi mặc lên người cũng không quá gây chú ý.Đình viện của trạm dịch rất rộng, đủ chứa được hơn trăm người. Đám người Tần Môn và nhân sĩ giang hồ đang đứng nghiêm nghị trong viện, không ai nói chuyện mà chỉ im lặng chờ sắp xếp.Phía trước là chiến hỏa chạm vào là nổ ngay, lần này bọn họ không phải tới nơi danh lam thắng cảnh mà là đến chiến trường đối đầu với đám kỵ binh Mông Cổ. Nghĩ đến cảnh có thể tự tay chặt bỏ đầu đám người Thát Đát nhiều năm xâm lược lãnh thổ là máu trong người bọn họ cứ thế sôi sục lên, ngực cũng căng tràn một cỗ kích động hào hùng.Thấy chủ tớ Phó Lan Nha đi ra đứng cùng mọi người, Tần Dũng mỉm cười với nàng rồi gật đầu chào. Phó Lan Nha cũng mỉm cười đáp lễ.Tần Yến Thù vốn đang nghị sự với đám Bạch trưởng lão nghe thấy động tĩnh thì khoanh tay quay đầu lại. Hắn thoáng nhìn thấy Phó Lan Nha chỉ hơi gật gật đầu với mình sau đó thướt tha đi qua bên cạnh, mỗi động tác đều nhàn nhã đoan trang không nói nên lời. Tuy nàng khoác tấm áo màu xám, trên đầu cũng không hề có trang sức gì nhưng vẫn rực rỡ như viên minh châu sáng lóa, khiến người ta không thể rời mắt.Hắn hồn nhiên quên mất phải che giấu, ánh mắt không nhịn được đuổi theo nàng. Sau khi nàng đi qua rồi hắn vẫn nhìn chằm chằm tấm áo khoác kia một hồi, trong lòng khả nghi vô cùng. Hắn nhớ rõ từng cẩn thận đánh giá bọc hành lý tùy thân của chủ tớ nàng, trong ấn tượng thì bọn họ chỉ có một tay nải, cực kỳ đơn giản, làm gì còn chỗ cho cái áo choàng lớn như thế này. Sau khi suy nghĩ một buổi hắn mới quay đầu thấy Bình Dục đang đi từ trên lầu xuống, trong lòng lập tức tỉnh ngộ vài phần.Lấy tình hình của Phó Lan Nha hiện giờ thì trừ khi Bình Dục chấp thuận chứ chẳng ai có thể thần không biết quỷ không hay đặt mua xiêm y cho nàng. Màu sắc của chiếc áo kia mộc mạc, nhưng có thể chống lạnh, lại không gây chú ý. Cái này có thể thấy Bình Dục đã phải phí một phen tâm tư mới âm thầm chăm sóc cho Phó Lan Nha được.Trong lòng hắn nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần. Nói tới thật lòng với nàng thì hắn tự cảm thấy mình không thua Bình Dục, nhưng ai bảo tên kia chiếm được tiện nghi, dù hắn có muốn lấy lòng nàng cũng chẳng có cơ hội. Mà điều khiến hắn càng thêm ảm đạm là từ đủ loại dấu hiệu này thì chứng tỏ Phó Lan Nha sớm đã khuynh tâm với Bình Dục, trong mắt thậm chí chưa bao giờ có bóng dáng hắn.Cho dù có ngày hắn thổ lộ tâm tư với nàng thì chỉ sợ cũng chỉ mang tới phiền não chứ không phải vui mừng cho nàng. Chuyện tới nước này hắn chỉ ngóng trông Bình Dục đối xử với nàng chân thành, có thể vượt qua muôn vàn khó khăn mà đón nàng vào cửa. Như vậy dù hắn không dễ chịu nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục. Nếu Bình Dục dám có chủ ý khác —— trong mắt hắn hiện lên một tia lệ khí —— cho dù hắn mất hết Tần Môn thì cũng muốn cướp nàng về, tuyệt đối không để nàng chịu tổn thương.Sau khi tự mình ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng hắn vẫn như có tảng đá đè nặng, rầu rĩ không thoải mái. Không biết lúc ở Khúc Đà hắn đưa ra quyết định tham gia trấn áp Trấn Ma Giáo là đúng hay sai. Ở trong mắt hắn, Phó Lan Nha là hoàn hảo, nếu chưa gặp nàng thì hắn sẽ không sinh ra si niệm như thế này. Dọc đường này hắn nếm đủ cảm giác khổ sở cầu mà không được, sau này chỉ sợ khó mà gặp được nữ tử huệ chất lan tâm bực này.Thứ duy nhất tạm an ủi hắn là trời xui đất khiến thế nào hắn lại được Phó Lan Nha tặng Xích Vân Đan, hiện giờ nội lực của hắn giống như biển rộng sông dài, rất hùng hậu, lại có Thương Lan kiếm pháp của Tần Môn làm nền nên về sau trên giang hồ hắn gần như sẽ không có địch thủ, cuối cùng cũng coi như được may mắn.Phó Lan Nha cũng không biết chỉ mới qua một khắc mà Tần Yến Thù đã ở sau lưng nàng nghĩ được nhiều như thế. Nàng chỉ biết, cách đó không xa là Đặng tiểu thư được đám vú già của Vĩnh An Hầu phủ vây quanh đang phóng ánh mắt không tốt về phía này. Mỗi lần nhìn thấy vị Đặng tiểu thư này thì ngoài việc nàng ta chưa bao giờ mặc lại quần áo hay đồ trang sức thì ấn tượng khắc sâu nhất chính là ánh mắt nồng đậm địch ý của nàng ta.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.