Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lộc Môn Ca
Ngay sau đó phụ nhân kia uốn gối hành lễ với Bình Dục và xoay người đi về phía sau bình phong, trong tay bà ta là một cái hộp nhỏ.Lúc này Phó Lan Nha đã biết phụ nhân mà Bình Dục mời đến chính là thánh thủ phụ khoa, vì thế nàng vội vàng dùng áo che mặt, miễn cho phụ nhân kia nhìn thấy mặt mình. Nhưng phụ nhân kia đã quen với việc này, bà ta cực kỳ biết điều. Nghe thấy giọng Bình Dục là người kinh thành, chưởng quầy của khách điếm lại cực kỳ cung kính với hắn là bà ta biết lai lịch hắn không nhỏ. Bà ta làm gì dám tìm hiểu nhiều, mắt cũng nhìn thẳng mép giường, không dám ngẩng đầu xem mà chỉ nghiêm mặt nói: “Cô nương không cần xấu hổ, cô nương vừa mới phá thân, trăm triệu lần không thể khinh thường, để lão thân giúp cô nương nhìn một cái.”Phó Lan Nha nghe thấy hai chữ “phá thân” thì xấu hổ đến thiếu chút nữa ngất đi, làm gì còn tâm trạng nói gì tiếp. Một lát sau nàng phát hiện chăn đệm phía cuối giường lõm xuống, chứng tỏ phụ nhân kia đã buông tráp, tự mình ngồi xuống.Một lát sau bà ta thấp giọng khuyên nhủ: “Cô nương mau cởi váy để ta nhìn một chút.”Bình Dục ở bên ngoài nghe thấy thế thì cũng xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng da mặt hắn rốt cuộc cũng dày nên chỉ đứng đó khoanh tay một lát rồi đi tới cạnh bàn ngồi xuống. Hắn thất thần gõ khẽ lên mặt bàn thì nghe thấy tiếng sột soạt cởi quần áo truyền đến từ bên trong. Cổ họng hắn nghẹn lại, vội rót một chén trà cho bản thân. Nhưng hắn mải nghe ngóng động tĩnh bên trong nên chén trà cứ đặt bên môi mãi không uống.Qua hồi lâu phụ nhân kia mới thấp giọng dặn dò vài câu sau đó đứng dậy đi ra ngoài.“Đại nhân.” Phụ nhân kia đi tới trước mặt hắn, đặt tráp lên mặt đất rồi nhìn sườn mặt anh tuấn của Bình Dục và lại nhớ tới những gì vừa chứng kiến. Tuy bà ta không thấy mặt vị cô nương kia nhưng từ một thân da thịt có thể thấy nàng kia là trang tuyệt sắc. Còn chỗ kia thì không cần phải nói. Trước đây bà ta từng khám cho đám phụ nhân của gia đình huân quý ở Kim Lăng nhưng chưa từng thấy người nào đẹp như nàng, khó trách vị đại nhân này lại để bụng như thế.Bà ta đặt một cái bình ngọc lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Chỗ đó của vị cô nương kia có chút sưng đỏ trầy da, may mà chưa tổn hại đến căn bản, đại nhân cần thương tiếc chút. Thuốc mỡ này có thể tiêu sưng giảm đau, mỗi ngày bôi hai lần, nửa tháng không được hành phòng, nếu được thế thì không có gì đáng ngại.”Nửa tháng không được hành phòng…… Tai Bình Dục nóng lên mà à một tiếng, ngực lại nảy lên một tia bất an. Hắn hỏi: “Không biết…… Có biện pháp nào có thể tránh thai mà không tổn hại tới thân thể không?”Phụ nhân kia lại cười nói: “Phàm là muốn tránh thai thì tất nhiên thân thể sẽ chịu mệt. Vị cô nương này vốn thể hàn, không nên dùng những thứ lạnh lẽo. Nếu đại nhân thương tiếc nàng thì hẳn cũng không đành lòng để nàng dùng thuốc tránh thai.”Bình Dục hơi nhíu mày đứng dậy đi qua đi lại hai bước. Hắn đương nhiên hận không thể vừa vào kinh đã cưới Phó Lan Nha vào cửa nhưng chỗ Vương Lệnh còn cần thời gian để trừ khử. Thân phận của nàng cũng cần xử lý tốt, không nên quá mức hấp tấp, càng không thể để lộ dấu vết miễn cho nàng bị mọi người chỉ trích.Nếu trong lúc này Phó Lan Nha có thai thì làm sao giấu được đôi mắt của người khác?“Nhưng đại nhân yên tâm.” Phụ nhân kia lại nói, “Mới vừa rồi lão thân có hỏi cô nương về quý thủy, nếu là đêm qua hành phòng thì có lẽ cô nương sẽ không có thai.”Bình Dục nghe nói tới quý thủy thì ngây ra còn phụ nhân kia vẫn cười nói: “Quá hai ngày cô nương sẽ có quý thủy, vậy chuyện đêm qua hẳn là không ngại.”Tuy bà ta không thể đảm bảo chắc chắn nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm của bản thân thì bà ta rất ít khi đoán sai. Bình Dục cũng không thể lý giải mối liên hệ giữa quý thủy và chuyện tránh thai nhưng nghe bà ta nói thế thì hắn cũng miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.