Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 114: Định Hải Châu hiện


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Sau một kiếm, nữ nhân thân hình lùi lại, nàng nhảy xuống mặt đất, kéo lên Bạch Diệc Phi liền biến mất ở trong đêm tối.

Long Uyên xé gió truy kích, Trần Huyền phiêu nhiên rơi xuống đất.

"Chúc mừng tiền bối tiến vào cảnh giới Thiên Nhân, từ nay về sau thiên hạ sẽ có thêm một vị Tông Sư."

Cái Nh·iếp ôm kiếm nói với Trần Huyền.

"Cơ duyên xảo hợp thôi."

Trần Huyền khoát tay áo, lúc này mới nhìn về phía Doanh Chính.

"Chuyện tối nay lại khiến Thượng công tử chê cười."

Hắn vốn còn muốn vì chính mình kiến tạo một loại thế ngoại cao nhân hình tượng, không ngờ tà môn nữ nhân thực lực có chút vượt qua hắn mong muốn.

Trong khoảnh khắc thay trời đổi đất, sau một kiếm vân tiêu tuyết tan.

"Thì ra quả nhân không khác gì ếch ngồi đáy giếng."

Doanh Chính còn đắm chìm trong ý cảnh hai kiếm vừa rồi, tâm thần kích động, đúng là sửa lại tự xưng ban đầu.

"Thượng công tử nói quá lòi, đây là thất phu chỉ dũng, lại không phải trường sinh chỉ đạo."

"Thật trùng hợp a, Kinh Nghê cô nương."

Hàn Phi nhìn Kinh Nghê mặc hắc y, gãi đầu cười ngây ngô nói.

Kinh Nghê mặt không chút thay đổi nhìn Hàn Phi.

"Bái kiến Cửu công tử.”

Vệ Trang vội vàng nghiêng đầu, làm bộ như không biết Hàn Phi.

"Khu khu, nơi đây không phải là nơi trao đổi, chúng ta rời đi trước đi.” Hàn Phi ăn cái mặt lạnh, vội vàng nói sang chuyện khác.

"Nếu mối họa La Võng đã được giải quyết, không bằng đi thư giãn một lát rồi tính tiếp đi."

Doanh Chính chậm rãi mở miệng.

"Ta ngược lại biết một nơi rất tốt."

Hàn Phi nở nụ cười.

Vì thế, đêm khuya, một đám nam nhân mang theo một nữ nhân đi Tử Lan Hiên.

……

"Chỉ sợ sau tối nay, thiên hạ sẽ không còn La Võng nữa."

Tử Nữ pha trà ngon, mỉm cười nhìn về phía mọi người.

Doanh Chính nghe vậy lắc đầu.

"La Võng có một lịch sử lâu đời hơn nhiều so với nước Tần. Chính La Võng đã chọn nước Tần, chứ không phải nước Tần đã chọn La Võng."

"Cho nên, mặc dù tất cả Thiên Tự Nhất Đẳng đều c·hết, La Võng cũng sẽ không diệt vong."

"La Võng là một thanh kiếm, kiếm bản thân là không có đúng sai đáng nói, nếu là ta chấp chưởng kiếm này, nghĩ đến sẽ có chỗ khác biệt.”

"Một vị quân vương chân chính sẽ không dễ dàng dựa vào thiện ác mà làm việc.”

Doanh Chính có lòng tin có thể thay đổi La Võng.

Cái Nhiếp cùng Vệ Trang đứng ở ngoài cửa, đều tự bảo vệ một bên.

"Sư ca, đây là lựa chọn của ngươi sao?"

Vệ Trang nhẹ giọng hỏi.

"Chỉ có Thượng công tử mới có thể thống nhất bảy nước."

Cái Nhiếp trả lời như thế.

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

"Thượng công tử định khi nào về Tần?"

Hàn Phi cười nhẹ nhìn về phía Doanh Chính.

"Ta rời đi đã được một thời gian, nếu không lộ diện, chỉ sợ....."

Doanh Chính nhíu mày, hắn có loại dự cảm, con đường về nước chỉ sợ sẽ không quá thuận lợi.

"Ngày mai từ biệt, lại không biết ngày nào mới có thể gặp lại."

Hàn Phi buồn bã mất mát, mấy ngày nay ở chung, hắn phát hiện Doanh Chính đúng là một vị hùng chủ.

Đáng tiếc chính là, hắn là người Hàn, thậm chí là con ruột của Hàn Vương, mà Doanh Chính chung quy có một ngày sẽ cùng hắn đứng ở phía đối lập.

"Thiên hạ cần một người kinh tài tuyệt diễm như Cửu công tử."

Ánh mắt Doanh Chính sáng quắc.

Vệ Trang đứng ngoài cửa trong lòng chấn động, bởi vì vừa rồi Doanh Chính nói là "Thiên hạ" mà không phải "Tần quốc".

Trần Huyền ngồi ở một bên, cũng chưa từng tham dự hai người đối thoại.

Hai mắt hắn nhắm chặt, ngũ tâm hướng thiên, hoá ra đang điều tức.

Hắn âm thẩm tác động Định Hải Châu, thần hồn nhìn về phía Kim Vân trên đỉnh.

Lân phiên cùng móng vuốt của con rồng trắng kia càng thêm nhằn nhụi, trở nên càng thêm sống động, Trần Huyền thậm chí có một loại ảo giác -- phảng phất con rồng nhỏ kia sắp sống lại.

Bất quá so với biến hóa khí vận của bản thân hắn mà nói, biến hóa lớn hơn nữa bắt nguồn từ trong đan điển.

Đan điển kim liên tái sinh hai đóa, trong ao chân khí càng thêm thâm hậu. Quan trọng nhất là, ba viên Định Hải Châu kia đang nở rộ quang mang. Một tia hào quang nối liền lẫn nhau, giống như ánh sao, hào quang từ đan điển mà ra, đúng là liên lụy đến thương khung.

Thần hồn Trần Huyền chợt ngưng tụ, thân thể cùng đám người Doanh Chính dần dần biến mất ở trong mắt hắn, đập vào mắt chính là ngôi sao đầy trời, còn có bảy đạo cột sáng phóng lên trời kia.

Trên mỗi cột sáng đều xoay quanh một chân long khí vận.

Vầng sáng Định Hải Châu tỏa ra rải rác trên người bảy chân long khí vận.

Trần Huyền nhìn về phía Thanh Long gần nhất, đó là khí vận hiển hóa của Hàn Quốc.

Con rồng này vốn là con nhỏ gầy nhất trong bảy con rồng, nhưng dưới tác dụng của Trấn Quốc Chi Đỉnh, Thanh Long đã trở nên tráng kiện không ít.

Trần Huyền chăm chú nhìn, đã thấy vầng sáng cùng vật nào đó trong miệng Thanh Long tương liên, hoá ra là một khoả Ly Châu.

Trần Huyền hướng về phía mặt khác sáu cái khí vận chân long nhìn lại, phát hiện vầng sáng là cùng trong miệng vật nào đó tương liên.

"Viên Định Hải Châu này chia làm bảy phần?"

Thần hồn Trần Huyền bị một cỗ lực hút rất mạnh, lập tức trở lại trong thân thể.

Trần Huyền mở mắt, trong mắt tử ý lưu động.

"Thương thế của tiên sinh thế nào rồi?'

Doanh Chính ân cần hỏi, kỳ thật lời này ít nhiều cũng tồn vài phần tâm tư thăm dò.

Nếu ngay cả thương thế của mình cũng trị không hết, còn nói gì đến trường sinh chi đạo?

"Đã không còn gì đáng ngại."

Trần Huyền từ trong tay áo móc ra một cái bình ngọc, nhẹ nhàng búng tay, bình ngọc liền nhẹ nhàng bay về phía Doanh Chính.

"Đan này tên là Phục Đan, người sắp chết có thể tăng thêm mười năm tuổi thọ.”

Doanh Chính sắc mặt lạnh nhạt, hắn vươn tay phải, chậm rãi tiếp được bình ngọc.

Chỉ là tựa hổ ngón tay của hắn có chút run rẩy.

"Vậy đa tạ tiên sinh tặng đan.”

Doanh Chính đem bình ngọc nhét vào trong đai lưng.

"Ngày mai Thượng công tử sẽ khởi hành?"

Trần Huyền cởi hồ lô bên hông xuống, uống một ngụm rượu.

Ngày mai Lý Tư ra khỏi thành, ta giấu ở trong xe hắn, nghĩ đến hắn là không a¡ dám xem xét.

Doanh Chính nói như thế, đây chính là sức mạnh của một cường quốc.

"Ta mời Thượng công tử một chén rượu, coi như là vì ngươi thực hiện.'

Trần Huyền thấy chén trước người Doanh Chính trống trơn, ngón trỏ chỉ vào hồ lô, một ngón vẽ ra, đem linh tửu dẫn dắt tới trong chén Doanh Chính.

"Như thế liền cảm ơn tiên sinh."

Doanh Chính bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch.

Rượu ngọt ngào, từ trong cổ họng hắn chảy xuống, trong lành lành lạnh, rất là sảng khoái, nhưng rượu vào bụng, rồi lại lập tức tan ra, tản ra một dòng nước ấm, chảy qua các nơi xung quanh.

Doanh Chính chỉ cảm thấy cả người thư thái, giống như ngâm mình trong suối nước nóng.

"Rượu ngon như thế, lại không giống vật trong nhân gian."

Doanh Chính uống qua rượu ngon nhiều không đếm xuể, nhưng rượu đặc biệt như thế lại chỉ có một nhà này.

Hàn Phi là một tửu quỷ từ đầu đến chân, từ khoảnh khắc Trần Huyền mở hồ lô ra, hắn liền ngửi thấy mùi rượu.

"Quốc Sư đại nhân, rượu ngon như thế, sao không cho ta uống?"

"Lại nói tiếp, ta và ngươi vì rượu mà quen biết đây!”

Trần Huyền cười cười, vỗ nhẹ hồ lô, rượu chậm rãi bay tới trong chén Hàn Phi.

"Làm ơn."

Hàn Phi uống một hơi cạn sạch.

"Uống rượu xong, Hàn Phi còn có một chuyện muốn thỉnh giáo Quốc Sư đại nhân."

"Cửu công tử nói thẳng là được.”

Trần Huyền lại không biết hắn muốn hỏi cái gì.

"Gia sư từng nói: Thái Huyền Tử trước biết ba ngàn năm, sau biết hai ngàn năm."

"Hàn Phi cả gan thỉnh giáo, Hàn Quốc có thể thống nhất thiên hạ không?”

Trần Huyền nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc thưởng thức một câu bình luận Tuân Tử đối với hắn.

"Nếu tương lai ngươi chấp chưởng Hàn Quốc, cũng có ba phần khả năng, nhưng nếu không, Hàn Quốc chắc chắn sẽ hóa thành mây khói."

Trần Huyền trầm ngâm một hồi, cho Hàn Phi câu trả lời.

Thật sự là trong chư tử Hàn Vương, chỉ có Hàn Phi tài đức vẹn toàn.

Doanh Chính nghe vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, Hàn Phi tài hoa kinh thế, bất quá đối với một quân chủ mà nói, tài hoa cũng không phải nhân tố trọng yếu nhất.

"Quốc Sư vừa nói ra lời này, có lẽ ít ngày nữa sẽ rời Hàn nhập Tần rồi."

Ánh mắt Hàn Phi sáng quắc nhìn về phía Trần Huyền.

"Vận mệnh quốc gia của một quốc gia cuối cùng cũng quá yếu, linh tính của đỉnh trong Hàn cung còn thấp.'

"Ta cần mượn lực lượng của Tần quốc, đợi đến khi bảy nước thống nhất, đến lúc đó đúc thêm một đỉnh, trấn áp vận mệnh thiên hạ, nghĩ đến cái đỉnh kia sẽ càng thêm bất phàm."

Trần Huyền cũng không che giấu mục đích thật sự của mình.

"Xem ra điều Quốc Sư muốn, Hàn Quốc tạm thời không cho được." Hàn Phi cười khổ lắc đầu. Đêm dẩn khuya, ánh sao tỏa xuống, thành Tân Trịnh im lặng.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top