Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 107: Thần đỉnh đúc thành


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Đêm khuya, Hàn Cung.

Hàn Vương ôm Hồ mỹ nhân, thỏa mãn nằm trên mặt đất.

Từ sau khi dùng Hàn Đan Trần Huyền luyện, thân thể của hắn dần dần khỏe mạnh.

Nếu không, hôm nay hai người cũng không đến mức tắm rửa ba lần.

"Vương thượng thật sự là càng ngày càng uy vũ rồi."

Hồ mỹ nhân tựa vào vai Hàn Vương, giả vờ nịnh nọt.

"Chính do Quốc Sư luyện thần đan huyền diệu, lại nói tiếp, còn nhờ có mỹ nhân ngươi nhắc nhở quả nhân, nếu không Quốc Sư làm sao vào triều làm quan?"

Hàn Vương ôm chặt Hồ mỹ nhân, cười ngây ngô nói.

"Toàn bộ dựa vào công lao cần chính của đại vương, nếu không Quốc Sư làm sao giá lâm Tân Trịnh?"

Hồ mỹ nhân cười quyến rũ nói.

Minh Châu phu nhân dựa lưng vào Huyết Y Hầu, gần như một tay che trời trong cung nhưng Hồ mỹ nhân vẫn có thể tranh sủng dưới tình huống như vậy, đúng là có vài phần thủ đoạn.

Hàn Vương nghe vậy cười ha ha.

"Truyền lệnh, Quốc Sư hộ quốc có công, thưởng thiên kim, ban thưởng trạch viện một tòa."

"Hồ mỹ nhân phụng bồi có công, thưởng trăm kim, thưởng một cây trâm vàng.”

Bên ngoài rèm châu, một hoạn quan khom người lui xuống.

Nửa khắc sau, trong một tòa cung điện khác.

"Ngươi nói là Hồ mỹ nhân hôm nay đã gọi thay ba lần nước?”

Minh Châu phu nhân đem thân thể ngâm vào trong ao, mặc cho cung nữ phía sau tắm rửa cho nàng.

"Xem ra đan được của vị Quốc Sư đại nhân này đúng là có kỳ công diệu dụng."

Làn da của nàng vốn trắng nõn, lúc này ngâm trong nước, tựa như dương chỉ ngọc.

Cung nữ lấy tay nâng nước lên, từ cổ thon dài của nàng xối xuống, chảy qua xương quai xanh thì phải dừng lại một trận.

"Phu nhân, Hồ mỹ nhân lại được thưởng rồi.'

"Bất quá chỉ là một món đồ chơi mà thôi, không cần để ý."

Minh Châu phu nhân hừ nhẹ một tiếng, sau đó dời tay cung nữ đi.

"Tính toán thời gian, trong cung lại sắp có người mới rồi."

Cung nữ nghe vậy sửng sốt, tiếp theo gật gật đầu.

"Phu nhân muốn gieo hạt giống trong cung?"

Minh Châu phu nhân lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài hồ.

Bóng lưng kia mông lung tinh tế, nhìn rất là xinh đẹp.

"Chọn mấy người dáng vẻ không tồi để xem sao..."

Minh Châu phu nhân phủ thêm sa mỏng, đi về phía giường, cung nữ thấy thế ngẩn ra, vội vàng đi theo.

Trong cung mạch nước ngầm mãnh liệt.

"Quốc Sư đại nhân, đỉnh đã đúc thành.”

Lão giả còng lưng, nói với Trần Huyền.

Nơi này không khí rất là nóng bỏng, một đám thợ thủ công trần trụi thân trên, mồ hôi đầm đìa.

Lò lửa đang vượng, nước đồng giống như dòng sông màu đỏ, trực tiếp đổ vào trong khuôn trên mặt đất.

Các thợ thủ công lấy ngũ kim đốt thành nước đồng, lại ở dưới đất lấy ra khuôn, lại lấy bùn đất dựa vào trên đó, hình thành khoang rỗng, lại đem nước đồng rót vào, liền mạch lưu loát.

Trần Huyền thúc giục Định Hải Châu, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, một đạo cột sáng màu xanh phóng lên cao, một con Thanh Long leo lên trên.

Trần Huyền hai ngón tay hướng cột sáng bóp tới, dẫn dắt một luồng quốc vận Hàn Quốc.

Một luồng khí vận màu xanh từ trên Hàn cung bay tới, bị Trần Huyền dẫn dắt dung nhập vào trong đồng thủy.

Đám thợ thủ công trợn to hai mắt, thần sắc kinh ngạc, hoá ra, theo động tác của Trần Huyền, nước đồng đỏ thẫm đúng là ẩn hiện thanh quang.

Đỉnh dần dần thành hình, đáng tiếc còn ở dưới đất, nhìn không ra bộ dáng của nó.

Nửa canh giờ sau, nhiệt độ của đỉnh kia hạ xuống.

Các thợ thủ công đang định phá vỡ tấm gương gốm thì bị Trần Huyền ngăn lại.

"Lui ra đi."

Trần Huyền khoát tay áo, ý bảo mọi người rời đi.

Đám thợ thủ công hai mặt nhìn nhau, nhưng bọn hắn dù sao cũng là tiện tịch, bởi vậy cũng không dám cùng Trần Huyền tranh luận, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Trần Huyền từ trong tay áo móc ra một cái bình ngọc, mở nút áo ra, từng giọt chất lỏng đỏ tươi bay lên, giống như một chuỗi hạt châu.

"Máu Hàn Vương, chỉ mong có vài phần tác dụng."

Trần Huyền thì thào một trận, đem máu nhỏ ở trên đỉnh, từng giọt máu theo khuôn chảy xuống, dẩn dần ẩn vào trong đỉnh.

Trần Huyền hai mắt nhắm lại, tay trái lật lên, lòng bàn tay hướng lên trên. Hắn mặc niệm phương pháp ôm đan hỏa ghi lại trong Bão Phác Tử, từ trong đan điền dẫn ra một tia chân khí Đại Hoàng Đình, trải qua mấy huyệt khiếu mẫu chốt, lại bị tâm hỏa đốt lên.

Một đám kim sắc hỏa diễm xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, đám lửa kia lập tức bay tới trong Địa Hạ Đỉnh.

Lấy đỉnh làm tâm, trong phạm vi mười trượng, thổ địa rạn nứt từng tấc, tôn đỉnh kia đột nhiên phá ra bùn đất, treo trên không trung.

Máu vốn dĩ đã ẩn vào trong đỉnh, nhưng dưới ngọn lửa màu vàng thiêu đốt, máu lại tràn ra từ thân đỉnh, theo hoa văn Vân Long trên đỉnh chảy xuống, trong nháy mắt, đúng là phác họa tất cả hoa văn trên đỉnh.

Đạo hoa văn màu tím nơi mi tâm Trần Huyền ẩn hiện kim quang, chân khí bên trong đan điển điên cuồng tiêu hao, nước ao sen dần dẩn cạn đi.

Cự đỉnh đại phóng quang hoa.

Một cỗ khí tức mênh mông từ trên đỉnh thổi quét ra, bất ngờ không kịp để phòng, Trần Huyền bay ngược ra, khóe miệng xuất huyết.

"Đại sự đã thành."

Trần Huyền như không có việc gì đứng vững, lau đi máu ở khóe miệng.

Cự đỉnh chậm rãi hạ xuống, dần dần biến mất quang hoa.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy đỉnh này tạo hình cổ phác, miệng vuông bốn chân, trên có hai tai, trên thân đỉnh trải rộng hoa văn Vân Long.

Trần Huyền ăn vào một hạt Hàn Đan, điều tức một lát, tiếp theo vung ống tay áo lên, cự đỉnh thu nhỏ lại tới cỡ nắm tay, bị Trần Huyền nâng ở trong tay.

Nguyệt hoa tràn đầy, Trần Huyền một thân bạch y, tay nâng tiểu đỉnh, đạp không mà đi, trong khoảnh khắc liền tới trong cung.

Trần Huyền đứng trên không trung, một bên cảm khái sự huyền diệu của Hàn Đan, một bên chấn động sức nặng của cự đỉnh.

Lấy Trần Huyền bây giờ nội lực cùng cảnh giới, nâng vật nặng vạn cân cũng không khó khăn, nhưng tòa đỉnh này nhìn nhiều nhất bất quá năm ngàn cân, nhưng lại để cho Trần Huyền cảm thấy một loại đã lâu mang vác cảm giác.

Trần Huyền treo ở Hàn cung trên đại điện, tay phải nhẹ nhàng lật ngược, tôn đỉnh kia từ trong tay hắn rơi xuống, từng chút một biến lớn.

Đợi đến khi nó khôi phục nguyên trạng, vậy mà vừa vặn nhẹ nhàng rơi vào trên quảng trường trước điện.

Trong Hàn cung, là người được lợi lớn nhất thần đỉnh đúc thành, Hàn Vương trong khoảnh khắc thay da đổi thịt.

Khí vận tưới xuống, nguyên bản hoa râm tóc đúng là trong nháy mắt đen nhánh, đầy người thịt thừa cũng dần dần biến mất, hóa thành chặt chẽ cơ bắp, thậm chí ngay cả trên mặt hắn nếp nhăn cũng biến mật không ít. Cũng may giờ phút này hắn cùng Hồ mỹ nhân đều đang ngủ say, nếu không còn không biết kinh ngạc thành bộ dáng gì.

Khí vận của Trần Huyền cũng lần nữa tăng vọt, kim vân cuồn cuộn, bạch long ẩn hiện trong đó, nuốt mây nhả sương.

"Chỉ riêng một quốc gia khí vận, liền có thần diệu như thê, nếu là bảy quốc khí vận tề tụ, kia là cỡ nào quang cảnh?”

Trần Huyền lăng hư ngự không, phiêu nhiên như tiên nhân giữa thiên địa... Ngoài ngàn dặm, trong Tang Hải Thành.

Tiểu Thánh Hiển Trang giờ phút này đã hoàn toàn yên tĩnh.

Cả tòa trang viên đèn đuốc đều đã tắt, chỉ có Tàng Thư các bên trong vẫn còn có chút ánh sáng.

"Hàn Phi sư huynh, ngươi nói thiên hạ này khi nào mới có thể chấm dứt phân tranh?"

Thanh niên mặc áo bào màu lam, để lại hai nhúm râu, tay trái hắn bưng một ngọn nến, tay phải ôm một quyển sách.

Hàn Phi cũng đang thắp nến đọc sách, nghe vậy, hắn lắc đầu cười cười.

"Chỉ có ông trời mới biết."

Kỳ thật, hắn còn có nửa câu sau không có nói ra.

"Vậy để ta cầm kiếm hỏi Thương Thiên..."

Hàn Phi ngẩng đầu, nhìn về phía Tây, đó là phương hướng của Hàn Quốc.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top