Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 102: Trích tiên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Sáng sớm, Trần Huyền mang theo Nhan Lộ đến tiểu viện luyện kiếm.

Hàm Quang Kiếm của Nhan Lộ không có vỏ, Trần Huyền liền gọt một thanh kiếm gỗ, lại làm một thanh vỏ kiếm, cung cấp cho hắn luyện tập rút kiếm.

Long Uyên vẫn đang ở Sở để rèn lại, Trần Huyền cũng chỉ có thể dùng mộc kiếm rút kiếm.

Vì thế, đôi thầy trò này sáng sớm cùng nhau rút mộc kiếm.

Huyền Tiễn lẳng lặng tựa vào cửa, mới đầu hắn còn đối với phương pháp luyện kiếm của hai người có chút khinh thường.

Hai người rút kiếm mười lần, động tác độc nhất vô nhị, mỗi một kiếm mỗi một động tác cơ hồ đều giống nhau.

Huyền Tiễn hai mắt híp lại.

Rút kiếm trăm lần, động tác rút kiếm của Nhan Lộ chậm vài phần, nhưng vẫn tiêu chuẩn như lúc ban đầu.

Huyền Tiễn sắc mặt ngưng trọng, rút kiếm thuật nhìn như đơn giản, nhưng nếu muốn làm được mỗi một kiếm đều như nhau, cũng là thập phần không dễ.

Huyền Tiễn lặng lẽ nhảy lên nóc nhà, bắt đầu luyện kiếm.

Trời vừa sáng, ngoài y quán đã đứng đầy người.

Trần Huyền theo thường lệ dùng Hàn Đan cứu chữa mười người, liền đóng cửa lại.

"Ta muốn đi gặp một người, ngươi cứ ở lại đây đọc sách cho tốt."

Trần Huyền sờ sò đầu Nhan Lộ, ôn hòa nói.

Nhan Lộ tuy tò mò, nhưng cũng không truy hỏi, chỉ gật đầu.

"Huyền Tiễn, ngươi cũng ở lại chỗ này."

Trần Huyền hướng về phía phòng nhỏ bên trong hô.

Không ai trả lời, Trần Huyền lắc đầu, từ cửa sau đi ra.

Tử Lan Hiên là nơi tiêu tiền lớn nhất Tân Trịnh.

Không biết bao nhiêu quyền quý phú thương tới đây, chỉ vì một đêm vui thích.

Trần Huyền đi thẳng về phía Tử Lan Hiên, nữ tử đứng ở cửa vội vàng nghênh đón.

Trần Huyền tướng mạo vốn là tuấn mỹ, hôm nay lại là một bộ bạch y, cộng thêm quanh năm tu tập Đạo gia công pháp, nhất cử nhất động rất có một phen vận vị tự nhiên. Đối với nữ tử Tử Lan Hiên mà nói, Trần Huyền quả thực chính là món ăn mỹ vị.

"Vị tiên sinh này nhìn rất lạ mặt."

Nữ tử làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, tuy nói có vài phần phong trần nhưng cũng được xưng tụng là mỹ nhân.

Nàng mặc cẩm bào màu xanh, rất là tu thân, dáng người xinh đẹp có thể hoàn toàn hiện ra.

"Cô nương xin tự trọng, ta là tới tìm người.'

Thanh y nữ tử nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo liền che miệng nở nụ cười.

"Tiên sinh nói đùa, đến Tử Lan Hiên tự nhiên đều là tìm người.'

Thần sắc Trần Huyền nghiêm túc.

"Ta đến tìm một nam nhân.”

Nụ cười trên mặt thiếu nữ dần dần cứng. ngắc, không nhịn được liếm liêm môi.

"Ai, đáng tiếc a......”

Trần Huyền sắc mặt tối sầm, nhưng lại không thể một kiếm chém nàng, vì thế chỉ có thể vỗ nhẹ Dưỡng Kiếm Hồ.

Một thanh kiếm gỗ hóa thành một đạo tàn ảnh màu nâu, cứ như vậy hướng lầu các đi lên.

Thanh y nữ tử thấy thế đồng tử co rụt lại.

"Khách quý đến thăm, cũng là Thanh Trúc nhìn lầm. Tiên sinh mời đi theo ta.”

Thanh Trúc mang theo Trần Huyền đi vào trong lầu các, vừa mới đi vào chính đường, đã thấy trên cầu thang đi xuống một vị mỹ nhân áo tím tóc tím.

"Có người nhờ ta truyền lời cho tiên sinh : Chuyện Ngụy gia trang, có quên không?"

Nữ tử áo tím đi tới trước người Trần Huyền ba thước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, nhẹ giọng nói.

Khóe miệng Trần Huyền hơi nhếch lên.

"Trí nhớ của Vệ Trang không kém, nhưng ta cũng không đến mức mắt mờ."

"Hắn đang đợi trên lầu."

Nữ tử áo tím cười cười, mang theo Thanh Trúc cùng nhau rời đi.

Trần Huyền một mình bước lên bậc thang, dựa vào cảm ứng mơ hồ đối với kiếm gỗ, tìm được một căn phòng gần nhất.

"Đã lâu không gặp."

Vệ Trang vẫn mặc áo bào đen hoa văn vàng, hắn đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía Trần Huyền.

Trần Huyền vẫy vẫy tay, thanh kiếm gỗ đóng trên mặt đất kia mãnh liệt bay về phía sau.

"Một năm không gặp, kiếm thuật của ngươi tinh tiến không ít."

Trần Huyền nhìn Sa Xỉ Kiếm đặt ngang trên giá kiếm, kiếm chưa ra khỏi VỎ.

"Ngươi ø-iết Diệt Hồn."

Vệ Trang xoay người, ánh mắt lãnh đạm.

"Kiếm thuật Diệt Hồn và Chuyển Phách đứng cuối cùng trong Thiên Tự Nhất Đắng."

Trần Huyền cảm thấy lúc này thật sự không đáng nhắc tới.

"Huyền Tiễn ở nơi nào?”

Tựa hồ chỉ có ở bên cạnh Cái Nhiếp, Vệ Trang mới có thêm b:iểu tình. Trần Huyền nghe vậy trầm mặc một lát.

"Huyền Tiễn ở nơi nào Thái Huyền Tử ta làm sao biết?”

Vệ Trang đưa tay rút kiếm, một kiếm đặt ngang trước cổ Trẩn Huyền.

Trần Huyền đứng tại chỗ, không nhúc nhích, hắn cười nhạt nhìn về phía Vệ Trang.

"Sự khác biệt giữa ngươi và Cái Nh·iếp chính là ở chỗ này."

Vệ Trang chậm rãi đè chặt thân kiếm.

"Không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng kiếm."

Trần Huyền vươn hai ngón tay, cười đẩy Sa Xỉ Kiếm ra.

Vệ Trang thu kiếm, ôm kiếm nghiêng người.

"Đại phu ở thành bắc là ngươi?"

Trần Huyền lấy tay đỡ trán, cùng người này thật sự khó nói chuyện với nhau.

"Nhận việc sao?"

Trần Huyền tự mình ngồi ở bên cạnh.

Vệ Trang dùng đôi mắt lạnh như băng liếc xéo Trần Huyền.

"Giá quy định là trăm kim.”

"Tiền không phải là vấn đề."

Trần Huyền vung ống tay áo lên, năm thỏi vàng rơi trên mặt đất.

Vệ Trang thấy thế mí mắt khẽ giật.

"Chuyện gì?”

"Giúp ta tìm một lò luyện đan, hoặc là một cái đỉnh.”

Luyện đan thuật của Trần Huyền đã đến bình cảnh, lúc này chính là lúc cần lò luyện đan.

Vệ Trang khẽ gật đầu.

Ngay tại Trần Huyền sắp gánh không nổi loại bầu không khí này , vị kia áo tím nữ tử đi vào trong nhà.

"Tiên sinh mời dùng trà."

Nữ tử áo tím cười bưng tới hai chén trà.

"Đa tạ, xin thỉnh giáo cao danh?"

"Tiên sinh gọi ta là Tử Nữ là được rồi."

Nàng nhìn thỏi vàng trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Vệ Trang đứng bên cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Xem ra, vừa rồi hai vị nói chuyện với nhau rất vui a......"

Vệ Trang hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi.

Trần Huyền cười nhìn về phía Tử Nữ.

"Ta có một chuyện không rõ. Người vô lễ như vậy, cô nương làm sao có thể thản nhiên ở chung với hắn?"

Tử Nữ nghe vậy che miệng cười.

Hàn cung, tẩm cung Hàn vương.

"Mỹ nhân, ngươi có từng nghe đồn thành bắc trích tiên không?”

Hàn Vương An nằm ở trên sụp, quần áo xốc xếch, hắn ôm mỹ nhân bên người, cho dù trong lòng tìm mọi cách nhộn nhạo, nhưng đã hữu tâm vô lực.

Vị mỹ nhân này có một khuôn mặt trái xoan, dáng người cũng không tính thướt tha, nhưng có một loại khí chất thanh thủy xuất phù dung.

"Trích tiên? Th:iếp thân chưa từng nghe nói."

Tròng mắt nàng chuyển động, tâm tư biến đổi, lúc này mới hồi đáp. Nàng họ Hồ, thê tử của Tả Tư Mã Lưu Ý ở ngoài cung cũng họ Hồ.

Cho nên, nàng làm sao không biết việc này, chẳng qua là đang hùa theo Hàn Vương mà thôi.

Quả nhiên, Hàn Vương đắc ý cười.

"Bổn vương ở ngoài cung tai mắt dày đặc, lúc này mới biết được bí mật như thế."

"Hai ngày trước, thành bắc tới một vị bạch y trích tiên, hắn mở một nhà y quán, mỗi ngày trị liệu mười người."

"Nghe nói đan dược kia uống vào, cho dù là bệnh n·an y·, cũng có thể lập tức khỏi hẳn.'

"Ngươi nói, đây chẳng lẽ không phải là thủ đoạn của tiên nhân?"

Hồ mỹ nhân thản nhiên cười, thuận miệng phụ họa.

"Toàn nhờ đại vương cần chính thương dân, nếu không tiên nhân trên trời làm sao tới Tân Trịnh?"

Hàn Vương nghe vậy cười ha ha, hắn ôm Hồ mỹ nhân ngồi dậy.

"Truyền lệnh, ngày mai triều hội, mời Trích Tiên lên điện."

Vương lệnh hạ xuống, Tân Trịnh phong vân lại nổi lên.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top