Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 101: Dạ Mạc Bách Điểu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

"Sư phụ."

Nhan Lộ không biết từ đâu chui ra, hắn tiến đến bên cạnh Trần Huyền, tò mò nhìn hai người giao thủ ngoài cửa.

"Nhan Lộ, ngươi cảm thấy hai người này ai có thể thắng?"

Trần Huyền đem Sát Ngôn Quan Sắc tâm pháp dạy cho Nhan Lộ, lấy nội lực Nhan Lộ hiện giờ, phối hợp với môn đồng thuật này, dĩ nhiên có thể miễn cưỡng thấy rõ động tác của hai người.

"Huyền Tiễn đại thúc kiếm thuật sắc bén, hồng y đại thúc nội lực thâm hậu, hai người đều có sở trường riêng, Nhan Lộ không dám nhẹ nhàng khẳng định."

Trần Huyền thấy Nhan Lộ lời nói khiêm tốn, hài lòng gật gật đầu.

"Chỉ lấy thực lực mà nói, hai người này đều là thiên hạ nhất đẳng nhất cao thủ, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ khó phân thắng bại."

Chỉ bất quá, Huyền Tiễn kiếm thuật tuy rằng g·iết chóc chi khí quá nặng, nhưng là một cái thuần túy kiếm đạo.

Mà nam nhân huyết y kia thì không, nội lực của hắn tuy mạnh mẽ, nhưng có chút phù phiếm, hơn phân nửa không phải tự mình tu tập mà đến, hơn nữa kiếm thuật của hắn cũng bình thường.

"Cho nên, ta dám khẳng định, cuối cùng thắng sẽ là Huyền Tiễn."

Vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi vung kiếm, hai đạo băng lăng thật lón giống như hai con mãng xà, thẳng hướng Huyền Tiễn mà đi.

Huyền Tiễn đầu tiên là vung kiếm ngăn trở song kiếm Bạch Diệc Phi, tiếp theo lại muốn trực diện hai con băng mãng, nhất thời chưa chuẩn bị, đúng là b:ị đ-ánh bay ra ngoài.

Nhan Lộ vội vàng cúi đầu, làm bộ như không nhìn thấy gì.

Trần Huyền ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt có chút khó coi.

"Không ngờ Băng Mị Thuật của người này cũng luyện đến cảnh giới như thế.”

"Ngươi ngược lại tầm mắt bất phàm, còn biết đây là Băng Mị Thuật......” Một thanh âm vang lên sau lưng Trần Huyền.

Trần Huyền một tay xách Nhan Lộ đến trước người, lạnh nhạt vươn hai ngón tay, kẹp lấy lông vũ màu đen đâm tới sau lưng.

Cùng lúc đó, trong Dưỡng Kiểm Hồ bay ra một thanh kiếm gỗ, đâm thẳng vào đạo thanh âm kia.

"Mau lui lại......"

Trần Huyền phía sau mặc ra một tiếng rên rỉ, người nọ tựa hồ b·ị t·hương không nhẹ, hơn nữa, hắn còn bại lộ đồng bọn của mình.

Mộc kiếm lại động, hướng mái nhà một chỗ ngói đâm tới.

Ngói vỡ vụn, mấy sợi lông vũ màu trắng nhuốm máu bay xuống.

"Dạ Mạc?"

Trần Huyền thì thào một tiếng, lúc này mới xách Nhan Lộ về chỗ cũ.

"Nếu Long Uyên ở đây, chỉ sợ hai người vừa rồi đều đ·ã c·hết."

Nhan Lộ nói như thế.

"Chỉ sợ còn có hậu thủ, yên lặng theo dõi kỳ biến đi."

Mộc kiếm lướt trở lại, tiến vào trong hồ lô, Trần Huyền tĩnh tọa tại chỗ, tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa.

Băng Mị Thuật của Bạch Diệc Phi rất là không tầm thường, từng đạo băng lăng đột ngột mọc lên, ở trên không trung xoay chuyển, không ngừng hướng Huyền Tiễn đánh tới.

Huyền Tiễn mới vừa b:ị đ-ánh trở tay không kịp, bất quá lúc này hắn dĩ nhiên biết được Băng Mị Thuật lợi hại, tất nhiên là đánh lên mười hai phần tỉnh thần, càng đánh càng dũng.

Kiếm khí màu đen không ngừng vẩn vũ, kiếm khí không dài, ước chừng ba thước, nhưng đặc biệt ngưng thực sắc bén.

Kiếm khí chém vào băng mãng, băng tinh văng khắp nơi, băng mãng rạn nút, lập tức sụp đổ.

Bạch Diệc Phi cùng Huyền Tiên lần nữa luận kiếm.

Trần Huyền nhìn về phía cuối đường phố.

"Kéo dài hơi lâu."

Từ khi bước vào Bán Bộ Thiên Nhân Cảnh tới nay, Trần Huyền cảm giác càng thêm nhạy bén, hắn nghe thấy từng đạo chỉnh tề mà giàu có tiết tấu tiếng bước chân, nghĩ đến hẳn là đô thành trú đóng.

Mộc kiếm lần nữa bay ra, mang theo phong lôi chỉ thế, hướng Huyền Tiễn cùng Bạch Diệc Phi hai người đi.

Hồng Bạch Song Cửu Kiếm là bảo kiếm gia truyền của Bạch Diệc Phi, Hắc Kiếm càng là Huyền Kiếm do Huyền Tiễn đúc lại mà thành.

Nhưng lúc này, ba thanh kiếm này lại đồng thời bị một thanh kiếm gỗ phá VỠ.

Mũi kiếm gỗ nhắm ngay Bạch Diệc Phi.

"Các hạ đêm khuya đến thăm, không biết có việc gì?"

Thanh âm từ trong y quán truyền ra, lại không nhìn thấy chủ nhân của thanh âm.

Bạch Diệc Phi kiêng kỵ nhìn thoáng qua thanh kiếm gỗ kia, sau đó cầm ngược song kiếm.

"Tiên sinh có công nghịch chuyển sinh tử, vì sao không chọn một lương chủ?"

Trần Huyền nghe vậy cười ha ha.

"Lương chủ? Chủ tử của ngươi là ai?'

Sắc mặt Bạch Diệc Phi không thay đổi, nhìn về phía Huyền Tiễn.

"Xem ra là ta nghĩ sai rồi, ta vốn tưởng rằng ngươi coi trọng y thuật của hắn mới có thể bảo vệ hắn, hoá ra hắn vốn là một cao thủ."

Huyền Tiễn theo bản năng đem Hắc Kiếm khoát lên vai, trên đường mới nhớ tới Hắc Kiếm dĩ nhiên là một con dao hai lưỡi, lúc này mới đem kiếm thả xuống.

"Xem ra trong Dạ Mạc đều là đám ngu xuẩn như ngươi, cũng khó trách các ngươi khuất phục dưới La Võng."

Bạch Diệc Phi nghe vậy khóe miệng nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.

"Ta mặc kệ các ngươi tới Tân Trịnh là vì mục đích gì, nhưng nơi này là địa bàn của màn đêm, cường long không áp địa đầu xà, hươu c-hết về tay ai, còn chưa biết.”

Bạch Diệc Phi kéo song kiếm, xoay người rời đi.

"Các hạ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không khỏi quá không nể mặt ta đi."

Trong y quán lại truyền ra một thanh âm.

Mộc Kiếm vun v.út, đâm thẳng vào Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi vội vàng xoay người, vung liên tục hai kiếm, lúc này mới đỡ được thanh kiếm gỗ kia.

"Cảnh giới Thiên Nhân? Không đúng, hẳn là Bán Bộ Thiên Nhân."

Bạch Diệc Phi nhìn lòng bàn tay nứt ra, tâm niệm khẽ động, hai con băng mãng bay lên trời, ném nàng ra xa.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Bạch Diệc Phi biến mất trong bóng đêm, chỉ lưu lại một đạo âm thanh xám xịt, Huyền Tiễn khinh thường cười cười.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mặt đất bắt đầu chấn động rất nhỏ.

Mà trên đường phố chung quanh đều là mảnh băng cùng vết kiếm.

"Có chút không ổn."

Nhan Lộ nắm cằm trầm giọng nói.

Trần Huyền vỗ đầu hắn, đi tới cửa, đưa tay vung lên.

Chân khí vô hình lan tràn bốn phía, băng vụn trên đường phố tan rã trong nháy mắt, hóa thành hơi nước tản ra không trung.

Huyền Tiễn biến mất tại chỗ, cửa lớn y quán đóng chặt.

Một đám binh tốt đi tới, lại chỉ nhìn thấy khắp nơi vết kiếm.

"Tân Trịnh sắp náo nhiệt rồi."

Bạch Diệc Phi vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Cơ Vô Dạ.

Cơ Vô Dạ đứng trong viện, ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn kia.

"Náo nhiệt mới tốt, nếu không chẳng phải là quá nhàm chán sao?"

Cơ Vô Dạ cười xoay người, cho đến khi nhìn thấy miệng v.ết thương của Bạch Diệc Phi mới thu lại ý cười.

"Xem ra xem náo nhiệt này cũng cẩn phải trả một cái giá lón."

Trước đó, cho dù là trên sa trường, Cơ Vô Dạ cũng chưa từng thấy Bạch Diệc Phi b:ị thương.

"Người nọ rất mạnh.”

Hai mắt Bạch Diệc Phi híp lại, hoa văn màu đen nơi khóe mắt cũng khẽ động.

"Có thể làm cho ngươi b·ị t·hương, tự nhiên sẽ không yếu."

Cơ Vô Dạ sắc mặt trầm trọng đáp.

"Người kia, sẽ chỉ cường đại hơn ngươi tưởng tượng."

Nói xong, Bạch Diệc Phi xoay người đi ra ngoài viện.

"Thú vị."

Cơ Vô Dạ bỗng nhiên vẫy vẫy tay.

Từ trên mái hiên hiện lên một đạo thân ảnh.

"Mặc Nha và Bạch Phượng đâu?"

Cơ Vô Dạ nghiêng người hỏi.

"Hai người bọn họ bị trọng thương, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể sai sử."

Người nọ ẩn núp trong bóng tối, nghe vậy đáp.

"Hỏi rõ bọn họ b:ị thương như thế nào, còn có, người nọ bộ dáng ra sao." Cơ Vô Dạ khoát tay áo, viện lạc lần nữa khôi phục an tĩnh.

Hắn đi ra tiền viện, hướng hậu viện mà đi.

Cơ Vô Dạ thích quyền lực, cũng thích nữ nhân.

Khi quyền lực bị dao động, hắn sẽ dùng nữ nhân giải sầu.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top