Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?
Đêm lạnh như nước, ánh trắng bao trùm cả thành phố, trên bầu trời nhiều ngôi sao lấp lánh, xa xôi mà vắng lặng như vậy.Một làn gió thu thổi qua làm cho Tử Ngâm mới từ bên trong đi ra khẽ rùng mình một cái. Lạc Dương đi ở phía sau cô hơi nhíu mày, nhìn thấy quần áo mỏng manh trên người cô thì không chút do dự mà cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, miệng nói: “Trời lạnh mặc nhiều áo một chút.”Lạc Dương cởi áo khoác ra thì bên trong chỉ còn một cái áo len mỏng mà thôi, làm cho Tử Ngâm trong lòng dâng lên áy náy, ngập ngừng hỏi: “Anh làm sao bây giờ?”Lạc Dương cười phớt, sóng vai đi với cô, nói: “Tôi không sao, tôi không lái xe đến, chúng ta bắt xe đi về.”Tử Ngâm ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh trên áo khoác thì không cảm thấy lạnh nữa mà trong lòng trở nên ấm áp. Tuy rằng Lăng Thần liên tiếp không cần cô nhưng bởi vì vậy nên có mới quen biết nhiều bạn bè khác, cảm nhận được sự quan tâm của bạn bè, điều này làm cho lòng cô bình thản hơn.“Chúng ta đi thôi nếu anh không lạnh như anh đã nói.”, Tử Ngâm nói nửa câu đầu mới nhớ tới anh ăn mặc phong phanh không khỏi bỏ thêm nửa câu sau vào. Tuy rằng đã sắp hết mùa thu nhưng nhìn thấy phía chân trời sáng tỏ và những ngôi sao lấp lánh, cô bỗng dưng muốn hưởng thụ triệt để cái khoảnh khắc yên tĩnh này.Lạc Dương trên mặt lộ ra nụ cười ôn hoà nhàn nhạt như ánh trăng làm cho anh toàn thân càng thêm khôi ngô tuấn tú, có loại phong thái của vương tử. Thấy Tử Ngâm có vẻ hào hứng, anh cũng không muốn mất hứng nên vui vẻ nói: “Không sao đâu, chúng ta đến cửa hàng phía trước mua áo cho cô thì như vậy tôi cũng không lạnh đúng không?”“Được.”, Tử Ngâm phụ hoạ theo, cô cũng không nghĩ đến chuyện nhỏ như vậy, vẫn là Lạc Dương cẩn thận tỉ mỉ.Sau vài phút, đột nhiên cô lãi khẽ nhíu mày, mang theo nghi vấn mở miệng nói: “Tôi không mang theo tiền làm sao mua quần áo đây?”Lạc Dương cười sang sảng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại giống như là sự việc không có cách gì giải quyết vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười, lấy tay chỉ về một cửa hàng độc quyền ở phía trước mặt nói: “Chúng ta đi đến cửa hàng độc quyền phía trước đi, đó là của một người bạn tôi mở, cô không mang theo tiền có thể tạm thời thiếu, không sao đâu.”Tử Ngâm khẽ nhếch miệng, nhìn Lạc Dương không dám tin nhưng thấy vẻ mặt tươi cười sáng lạn của anh thì đột nhiên hiểu được là anh đang trêu chọc mình vì thế không trả lời mà đi nhanh về phía trước.“Được rồi Tử Ngâm, là tôi không đúng, cô đại nhân đừng chấp nhặt với tiểu nhân, đừng nóng giận.”. Thấy cô đi nhanh hơn không chút để ý tới mình thì Lạc Dương cũng đi nhanh hơn, hai ba bước đuổi theo cô, cùng cô sóng vai mà đi.“Tôi tha thứ cho anh cũng được nhưng một lát nữa bất luận là tôi tiêu phí bao nhiêu tiền thì anh đều phải trả. Hơn nữa, trước tiên tôi phải nói với anh là hiện tại tôi chính là sinh viên nghèo không có tiền trả cho anh. Anh trước hết phải nhớ ghi chép cho kĩ, chờ sau này tôi kiếm được tiền thì tôi trả lại cho anh.”“Không sao, cô nói là được rồi.”, Lạc Dương thấy biểu cảm của cô rất đáng yêu, nhịn không được muốn cưng chiều cô, với cô tâm tình luôn hoà thuận và nhẫn nại vô cùng.“Sao anh lại dễ dàng đáp ứng như vậy?”. Tử Ngâm hết hồn nhìn anh, anh có tiền nhưng đây cũng không phải biện pháp tốt, chính mình còn nói không có nói mượn nhiều hay ít mà anh đã đáp ứng ngay, có phải đối với ai anh cũng tốt bụng như vậy không? Cái loại ý tưởng này bỗng nhiên xuất hiện trong lòng.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.