Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thịnh Thế Đích Phi
Đầu tháng mườiĐã trải qua mấy ngày mãnh liệt công kích liên tục không chút gián đoạn nào, rốt cuộc đại quân Tây Lăng lại hùng hổ giết vào thành Tín Dương một lần nữa sau gần một tháng. Sau đó, nghênh đón bọn họ lần này lại không phải là vàng bạc châu báu đầy đất, không có lương thực quân nhu, thậm chí ngay cả dân chúng thất kinh cũng không có. Hiện ra ở trước mắt bọn họ chính là một tòa thành hoàn toàn trống không. Cả tòa thành trì ngoại trừ tiếng động do tự bọn họ tạo ra, thì không còn một tiếng động nào khác nữa. Tất cả các hộ gia đình trong thành đã sớm người đi nhà trống, trong phòng trống rỗng, ngay cả một viên lương thực cũng không tìm được. Mà tất cả cửa hàng thì, nếu không phải bị dọn sạch, thì chính là bị tiêu hủy ngay tại chỗ, ngay cả giếng nước trong thành cũng bị người ta ném không ít đồ vật linh tinh vào, hiển nhiên muốn sử dụng lại một lần nữa thì chắc chắn phải tiêu tốn một phen công sức.Sắc mặt của đầu lĩnh quân tiên phong cưỡi ngựa tiến vào xanh mét nhìn tòa thành trì trống rỗng trước mắt.“Tướng quân, trong thành không có một người nào!” Binh sĩ dò đường phía trước trở lại bẩm báo.“Vô liêm sỉ!” Đầu lĩnh quân tiên phong giận dữ, cũng không biết đang mắng tướng sĩ Đại Sở hay đang chửi mình. Mắng mấy câu, lại chỉ có thể phái người đi bẩm báo cho Trấn Nam Vương đi theo ở phía sau còn chưa vào thành.“Đây là cái gì?” Tiên phong nhíu nhíu mày, chỉ vào một thứ đen nhánh không chút thu hút ở góc đường nào đó hỏi. Binh sĩ đứng ở trước ngựa hắn tiến lên xem xét, chỉ chốc lát sau mới hơi nghi ngờ trở lại bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, hình như là mấy cây trẩu còn có đá bị ướt. Chắc là bị rơi lúc người Đông Sở chạy đi.” Tiên phong chau mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhìn kỹ bốn phía, lại phát hiện có không ít dấu vết giống như vậy, hơn nữa hình như trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm. Từ lúc vừa mới vào thành đến chỗ bọn họ dừng lại lại có vài quán rượu dọc theo hai bên đường phố cho nên không có chú ý, nhưng hiện tại cẩn thận quan sát liền phát hiện, cho dù là ở phía ngoài quán rượu, thì mùi rượu này cũng quá nồng nặc. Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, thì cửa sổ trên lầu ở bên đường đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong. Một nam tử mặc áo đen lạnh lùng nhìn người phía dưới một cái, thật nhanh kéo cung lắp tên bắn, sau đó biến mất ở cửa sổ. Những động tác này cũng chỉ hoàn thành trong nháy mắt, đợi đến khi mọi người kịp phản ứng bắn tên về phía cửa sổ, thì nam tử kia đã biến mất rồi.“Cháy rồi!” Đột nhiên có người sợ hãi kêu một tiếng, hai bên đường phố đột nhiên bốc lên một đám lửa, hơn nữa lại nhanh chóng lan tràn ra.“Có mai phục! Mau rút lui!”Hơn thế nữa, đồng thời, trong thành Tín Dương lại ồn ào lên lần nữa, “Cửa thành cũng bốc cháy rồi!” Cửa thành truyền đến một tiếng nổ vang ầm ầm, sau đó đã thấy ánh lửa bốc lên cao, cho dù chỗ của bọn họ ở trong thành cũng có thể thấy rõ ràng ánh sáng màu đỏ bốc thẳng lên trời đó, có thể nghĩ được lửa cháy lớn đến như thế nào.“Mau! Dập lửa!” Đại quân Tây Lăng lập tức loạn thành một đống. Muốn dập lửa dễ như vậy sao, vốn thành Tín Dương đã thiếu nước, chỉ có chừng vài cái giếng nước, nhưng hiện tại không bị bịt kín thì cũng bị lấp mất. Chất lỏng trong thành lúc này có thể tìm được chỉ có một loại, đó chính là rượu. Không biết là cố ý hay vô tình, mà những thứ này lại được bày ở bên ngoài quán rượu, thậm chí còn được đặt ở hai bên đường, chỉ cần không cẩn thận có người làm vỡ bình, thì sẽ làm cho lửa cháy càng lớn hơn. Vốn nên là tiếng ca khải hoàn thì lúc này thành Tín Dương lại là tiếng la hét đau thương khắp nơi trong ánh lửa ngất trời.Trên một ngọn núi cách mấy dặm bên ngoài thành Tín Dương, Diệp Ly ngắm nhìn thành Tín Dương đã biến thành một biển lửa nơi xa, nhẹ giọng thở dài nói: “Tín Dương đã bị phá hủy.” Tần Phong đứng ở phía sau Diệp Ly, vừa khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng mỏng, vừa nói: “Vương phi không cần phải lo lắng, thật ra thì đa phần kiến trúc của thành Tín Dương đều làm từ đất và đá, cho dù hơn phân nửa phòng ốc bị thiêu hủy, thì tương lai muốn xây mới lại cũng sẽ không quá khó khăn. Hơn nữa, trận chiến này chúng ta cũng không mất một người nào, nhưng đã có thể tiêu diệt ít nhất năm vạn nhân mã của Tây Lăng. Thay vì giữ Tín Dương lại cho người Tây Lăng ở, còn không bằng đốt đi.” Diệp Ly cười nhạt, kéo áo choàng trên người lại, rồi xoay người nói: “Đi thôi, chỉ sợ trận chiến dịch này khiến cho Trấn Nam Vương tức giận không nhỏ, chúng ta vẫn nhanh chóng chạy tới Hồng Châu sớm đi.”“Dạ, Vương phi.”Thành Tín Dương quả thật như Tần Phong nói, đa số đều là kiến trúc đất đá, nên cũng không phải là nhiên liệu tốt. Nhưng ngay cả như vậy, thì lửa cũng cháy gần một ngày một đêm. Bởi vì cửa thành đã bị lửa chặn, nên người trong thành không thể ra được, mà người ngoài thành cũng không thể vào được. Khi rốt cục lửa dần dần yếu bớt vào ngày hôm sau, quân đội ngoài thành mới có thể vào thành, thì hầu như toàn quân trong thành đã bị diệt. Cho dù là người không bị lửa thiêu chết thì cũng chết vì không thở được trong tầng tầng khói dày đặc. Vốn là thành Tín Dương rộng lớn, khí phách, lúc này lại tối như mực làm cho người ta cảm thấy không khí chết chóc nặng nề.Lúc Trấn Nam Vương bước vào thành Tín Dương thì sắc mặt đã không thể dùng từ âm trầm đơn giản để hình dung rồi, mà là âm u. Nhìn đống đổ nát thê lương trước mắt, còn có khói dày đặc chưa được dập tắt hoàn toàn hai bên đường phố cùng với mùi vị làm cho người ta ghê tởm trong không khí, thần sắc Trấn Nam Vương dữ tợn mà âm u, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Ly……” Tướng lãnh tiến vào theo Trấn Nam Vương cũng nơm nớp lo sợ, sợ nói sai hoặc làm sai cái gì lại chọc giận Trấn Nam Vương đang có tâm tình u ám. Thật lâu sau, chỉ nghe Trấn Nam Vương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười nói: “Hay! Không nghĩ tới mười mấy năm sau Bản vương còn có thể gặp được một đối thủ như vậy! Mặc Lưu Danh, đây là con dâu tốt của ngươi! Diệp Ly… Không bắt sống ngươi, Bản vương thề không làm người! Truyền lệnh của Bản vương, người bắt sống được Định Quốc Vương phi, phần thưởng vạn lượng hoàng kim phong thiên hộ hầu!” Nghe vậy, mọi người chấn động, treo giải thưởng như vậy, gần như có thể so sánh với giải thưởng được treo cho lịch đại Định Quốc Vương gia. Trấn Nam Vương xoay người nhìn lướt qua bốn phía, cười lạnh một tiếng nói: “Để lại người đóng ở Tín Dương, những người còn lại, toàn quân lên đường, tiến nhanh đến Hồng Châu!”“Dạ.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.