Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thịnh Thế Đích Phi
Vương phi!” Phượng Chi Dao bay từ bên ngoài vào như một trận gió, hiếm khi thấy trên khuôn mặt tùy ý tiêu sái từ trước đến giờ lại đổ đầy mồ hôi, gương mặt tuấn nhã bất cần đời cũng bởi vì khẩn trương mà trở nên tái nhợt. Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?” Phượng Chi Dao vươn ngón tay chỉ về phía nàng, nhưng rất nhanh đã bỏ xuống, trên mặt vẫn chưa tiêu hóa được tin tức, “Ngươi… Vương phi… Ngươi, ngươi thật……”“Đúng vậy.” Không muốn nhìn thấy bộ dáng run rẩy của hắn, Diệp Ly hào phóng gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, ta có.”“Tại sao có thể như vậy!” Vẻ mặt của Phượng Chi Dao như bị sét đánh trúng, tội nghiệp nhìn Diệp Ly. Trong lòng Diệp Ly không khỏi một 囧, bất đắc dĩ để bút xuống, rồi nói: “Ta và Vương gia đã lập gia đình được hơn một năm, có con thì có vấn đề gì?” Phượng Chi Dao im lặng, một đôi vợ chồng có con thì có thể có vấn đề gì chứ? Tất nhiên không có vấn đề gì cả. Nhưng hiện tại… Hai quân đang giao chiến, chủ soái một quân lại có con, chuyện này có tính là vấn đề hay không? Vẻ mặt như đưa đám, Phượng Chi Dao thở dài nói: “Tiểu thế tử… Tới thật không đúng lúc…” Cho dù sớm hơn mấy ngày cũng tốt, ít nhất lúc đó Vương gia còn chưa đi, có Vương gia ở đây thì cũng biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Diệp Ly vô ý thức khẽ vuốt bụng bằng phẳng một chút, nhẹ giọng cười nói: “Không đúng lúc thì cũng đã tới rồi, ta còn có biện pháp gì đây?” Được rồi, không làm tốt chuyện ngừa thai thì đúng là tại nàng không suy nghĩ kỹ, “Phượng Tam có đề nghị gì sao?”“Ta muốn lập tức bẩm báo cho Vương gia!” Đó là con của Mặc Tu Nghiêu, Tiểu thế tử của Định Quốc Vương phủ, hắn nào dám có đề nghị gì chứ?“Không được.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Tin tức ta mang thai tối đa chỉ có thể để cho mấy người Trác Tĩnh biết. Bên trong võ tướng thì chỉ có ngươi được biết thôi, không được truyền ra ngoài.”Phượng Chi Dao cau mày, “Vì sao?”Diệp Ly hơi bất đắc dĩ nói: “Hiện tại Vương gia không thể thoát thân ra được, cần gì phải làm cho hắn phân tâm chứ? Hơn nữa, tin tức ta có thai truyền đi thì cũng chẳng có ích lợi gì cho chúng ta.” Phượng Chi Dao lo lắng nói: “Nhưng an nguy của Vương phi và Tiểu thế tử… Còn có, chỉ sợ cũng không giấu được bao lâu.” Diệp Ly suy tư nói: “Ta đoán, trận chiến này tối đa sẽ kết thúc trong vòng ba tháng, đến lúc đó đứa bé còn chưa đầy bốn tháng. Chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì.” Phượng Chi Dao còn muốn khuyên nữa, lại bị Diệp Ly ngăn lại, “Vương gia đối phó với liên quân các phía đã không dễ rồi, nếu còn để cho hắn phân tâm mà lo lắng cho chúng ta ở bên này, thì ngươi cảm thấy có tốt cho hắn không?” Phượng Chi Dao nhìn vẻ mặt kiên định của Diệp Ly một chút, rốt cục khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh, kính xin Vương phi chú ý giữ gìn sức khỏe.”“Ta biết rồi.” Diệp Ly gật đầu nói.Cuối tháng chín đầu tháng mười, khí trời Tây Bắc cũng đã trở nên lạnh giá hơn. Thỉnh thoảng lại có một trận gió lạnh thổi qua để cho mọi người sinh ra và lớn lên ở Sở kinh đều cảm nhận được mùa đông đang đến. Mà tiến vào mùa đông, thì bởi vì các loại lương thảo, quân dụng, cỏ khô cho ngựa cũng bắt đầu trở nên khan hiếm. Mà xưa nay Tây Lăng quốc không phải là nước có lương thực dư thừa, tất nhiên lương thảo dự trữ cũng không thể được gọi là giàu có, hơn nữa, bởi vì hoàn toàn không dự kiến được trận chiến này còn giằng co đến bây giờ, nên lương thảo của Tây Lăng đã bắt đầu có dấu hiệu cung không đủ cầu. Đến tuần giữa của tháng mười, thì ngoại trừ một số người vẫn vây khốn Tín Dương ra, Trấn Nam Vương đã chuyển phần lớn binh lực tới Hồng Châu – kho lúa của Tây Bắc, hơn nữa binh lính Tây Lăng cũng bắt đầu cướp bóc của dân chúng. Cướp bóc đến mức ngay cả kho lương thảo của quan phủ, lúa còn chưa kịp thu hoạch ngoài đồng cũng không tha, thậm chí phát triển đến mức độ cướp bóc thôn trại bình thường.Tin tức truyền vào Tín Dương, Diệp Ly tất nhiên giận dữ. Thật ra thì kiếp trước kiếp này nàng đã trải qua vô số chiến hỏa, nhưng nàng không có trải qua chiến tranh chân chính. Nhưng mà… Nàng biết chiến tranh. Bởi vì kiếp trước của nàng là thái bình thịnh thế cũng không có chuyện chiến tranh kéo dài quá lâu. Thậm chí lúc trước Mặc Cảnh Lê làm phản cũng không thể được gọi là chiến loạn chân chính. Mặc Cảnh Lê là người Đại Sở, lại càng không phải là kẻ điên, nên cho dù trong khi hai quân đang giao chiến, thì hắn cũng sẽ không tùy ý làm thương tổn đến dân chúng bình thường. Bởi vì dù sao ở trong lòng Mặc Cảnh Lê thì đó vẫn là lê dân bách tính của hắn. Nhưng người Tây Lăng thì không như vậy, bọn họ không chỉ muốn lãnh thổ của Đại Sở, mà còn có lương thảo, vàng bạc, tài phú ở phía trên đó, thậm chí bọn họ còn muốn tiêu diệt mọi người đang sinh sống trên vùng đất này. Tây Lăng lạnh khủng khiếp, bọn họ cần phải có người dọn dẹp vùng đất đai giàu có và đông đúc rộng lớn này cho bọn họ. Nàng có thể tưởng tượng dân chúng ở Tây Bắc đang gặp phải thống khổ như thế nào, nhưng… Nàng lại không thể làm gì…“Vương phi……” Trong thư phòng rộng rãi, sắc mặt các tướng lãnh đang ngồi đều rất khó coi. Phượng Chi Dao lo lắng nhìn thần sắc lạnh như băng và bàn tay đang nắm chặt của Diệp Ly, cau mày nói: “Vương phi bớt giận, chuyện này… thực sự cũng không phải là lỗi của Vương phi.” Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, nhìn lướt qua các tướng lĩnh phía dưới, thản nhiên nói: “Không phải lỗi của ta… Vậy thì là lỗi của ai?” Mọi người đều cúi đầu xuống, cùng kêu lên nói: “Mạt tướng vô năng, xin Vương phi trách phạt.” Diệp Ly nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài nói: “Bản phi không có tư cách phạt các ngươi. Chỉ hy vọng chư vị nhớ kỹ một câu. Chức trách của Mặc gia quân là bảo vệ quốc gia. Mà hôm nay, người Tây Lăng đang tàn sát bừa bãi ở Tây Bắc, dân chúng lầm than. Các vị đứng ở trên tường thành nhìn ra bên ngoài đi, các vị có biết đây là cái gì không? Đây là… sỉ nhục của Mặc gia quân. Để cho dân chúng cần mình che chở bị dị tộc làm nhục, là sỉ nhục của người làm quân nhân. Cũng là sỉ nhục của Định Quốc Vương phủ!”Sắc mặt mọi người không khỏi đỏ bừng lên, mấy tướng lãnh trẻ tuổi đã sớm không kìm nén được nhảy ra ngoài, “Xin Vương phi hạ lệnh, mạt tướng nguyện ý làm tiên phong quét sạch cường đạo Tây Lăng, chấn hồn Mặc gia quân ta!”Diệp Ly lắc đầu thở dài, cầm lấy sổ con trên bàn đưa qua, rồi nói: “Xem đi, rồi các ngươi hãy nói phải đánh như thế nào?”Lần lượt nhận lấy sổ con mà Diệp Ly đưa xuống, sau khi xem xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Trấn Nam Vương lại tăng binh tiến về Tây Bắc rồi, hiển nhiên là muốn tiêu diệt Mặc gia quân trong cảnh nội Tây Bắc, sau đó chặn đánh đường lui của Vương gia. Mấy ngày nay, các nơi đóng quân của Tây Bắc đều bị tổn thất không nhỏ.“Phượng Tam, ý kiến của ngươi.” Diệp Ly hỏi.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.