Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Gọi Hồn
Lúc này tiếng kêu của Kha Phàm đã thành tiếng khóc nức nở, trong giọng cô ấy có chút buồn bã: “Anh, anh phải bảo trọng, chờ em khỏi bệnh rồi nhất định sẽ đi tìm anh… Đúng rồi, trong núi không giàu có gì, tiền trêи mặt đất anh nhất định phải thu dọn hết, không được phàn nàn, nhất định phải thu dọn sạch, coi như đây là lần cuối cùng em cầu xin anh…” Giọng nói theo tiếng xe càng lúc càng xa.“Thằng nhóc! Xem ra cậu vẫn có chút bản lĩnh, có thể làm cho cô nhỏ nhớ mãi không quên, nhưng chắc cũng là lần gặp cuối cùng rồi, ông chủ sẽ không đồng ý cho hai người gặp lại đâu, dù sao cũng là một người trêи trời một người dưới đất, hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, tốt nhất nghe lời người anh em này khuyên, cầm lấy tiền trêи mặt đất rồi trở về núi, đừng ra ngoài nữa!” Nói xong khuôn mặt méo mó tức giận nhìn tôi hừ lạnh một tiếng, sau đó dùng sức cánh tay, trực tiếp đẩy tôi ra xa tầm hai ba mét.Đợi khi tôi đứng vững, lại nhìn thấy người đàn ông đáng ghét kia chui vào trong một chiếc xe khác, theo tiếng rít máy dần xa…Tôi thẫn thờ đứng tại chỗ, nhìn những tờ tiền rơi vãi xung quanh, trong lòng đột nhiên có chút muốn chửi mắng, hôm nay có thể coi là sự xúc phạm lớn nhất trong suốt cuộc đời hai mươi năm của tôi.Tôi tưởng mình thường xuyên thi đấu với Mạnh Tam Quỷ trong thôn, cũng được coi như là một tay biết đánh nhau rồi chứ, không ngờ trong tay người luyện võ lại không chịu nổi một đòn, thậm chí còn bị một người đàn bà kiêu ngạo ương ngạnh tát ngay trước mặt mọi người.Tuy rằng tôi nghèo, nhưng tôi cũng có tôn nghiêm của mình, không ngờ trong mắt những người giàu có kia lại không đáng một đồng…Tôi định cứ vô tình rời khỏi như vậy, tiếp tục sống qua ngày với sự tự cho là tôn nghiêm, nhưng lại nghèo nàn của tôi, nhưng nghĩ đến sự đau khổ buồn bã của Kha Phàm trước khi đi, lại kèm theo ánh mắt không nỡ, tôi vẫn cúi người xuống, vứt cái gọi là tôn nghiêm sang một bên, cắn răng cúi người nhặt những tờ một trăm tệ nhục nhã dưới mặt đất để lên tay.Vốn dĩ chỗ nhà ga này là nơi có nhiều người nhìn ngó, lúc tôi bị người nhà họ Kha nhục mạ, không ai dám lên trước ngăn cản, ngược lại ở xa chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng mà chờ hai chiếc siêu xe kia đi rồi, đám đông kia sẽ không thể chịu được sự cám dỗ của đồng tiền nữa, tất cả đều sẽ vây quanh lại.Số tiền trêи mặt đất tôi nhặt được chưa tới một nửa, còn lại bị tranh tranh giành hết, nhưng mà tôi lại không hề ra tay ngăn cản, chỉ lẳng lặng bỏ tiền ở tay vào túi trong người, sau đó bước nhanh ra khỏi đám đông.Nghe đám người phía sau bởi vì tranh giành không đều mà chửi bới lăng mạ nhau, thậm chí còn vung tay đánh nhau, tôi chỉ bất lực lắc đầu, đúng là lòng tham của con người. Tôi không muốn ở lại quá lâu trong thành phố khiến tôi buồn lòng, chịu nhiều lăng nhục này, lúc trời chạng vạng tối tôi sẽ quay về vùng huyện nhỏ yên bình.Trải qua một ngày, tôi cảm thấy còn kiệt sức hơn cõng Kha Phàm đi đường núi, vì thế ngẫu nhiên tìm một tiệm bánh bao bên đường, gọi bình rượu cao lương hai trăm năm mươi gam. Có thể nhìn ra được ông chủ cũng là người bản địa thật thà ở gần đây, thấy tôi một mình uống rượu giải sầu lại không có người người khách khác, thế là tới gần tôi cười: “Nghe giọng của cậu chắc cũng là người địa phương, cậu đang gặp chuyện phiền lòng gì vậy, sao lại một mình đi uống rượu giải sầu thế?”Vốn dĩ trong lòng tôi vô cùng ngột ngạt, hơn nữa lại không có Kha Phàm ở bên cạnh, càng thêm mất mát, cho nên tôi cũng không trả lời ông chủ, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo đổ rượu vào miệng.Ông chủ cũng là một ông già vui tính, thấy tôi không để ý tới ông ta, liền cười thật thà, sau đó bưng nửa khay bánh bao ra khuyên bảo: “Người anh em một mình uống rượu rất dễ say, ăn một chút đồ lót dạ trước đi, tránh lúc nữa ói ra sẽ không thấy khó chịu!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.