Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em, Em Là Của Anh
Bầu trời trong xanh, tuyết rơi trắng xóa.Đi được mấy km, cả người đã nóng lên toát cả mồ hôi.Cuối cùng cũng lên được xe bò, có thể nằm nghỉ một chút, đi được nửa đường thì bánh xe lại rớt ra, kết quả lật xe, cũng may là không ai bị thương.Chỉ là hình tượng có chút không ổn, nhìn ghê đến mức lúc mua vé ở huyện, còn bị người bán vé ghét bỏ, “Lớn lên cũng tốt mà sao lại lôi thôi thế này? Nhìn bùn trên người hai người kìa, đừng có đem bộ dạng này lên xe của tôi làm dơ ghế ngồi hết.”Vì thế hai người bị từ chối cho lên xe.Trì Uyên thở dài cười khổ, đưa Hàng Tuyên đến cửa hàng nhỏ bán quần áo gần bến xe, ngoại trừ áo khoác quân đội cũng chỉ có áo khoác quân đội.Hàng Tuyên hỏi, “Anh thích màu xanh lục, hay là màu rằn ri?”Trì Uyên rất muốn nói “Không thích cả hai”, lại chỉ chỉ màu xanh lục, “Nó đi.”Hai người mặc một cái áo khoác dài, lật lật đám lông lớn phía trên cổ áo không biết là lông gì, lại đứng lần nữa ở quầy mua vé.Lần này mua vé suôn sẻ.Lúc xe buýt lăn bánh.Hàng Tuyên nhìn ngắm khắp nơi, hưng phấn không chịu được.Vẫn còn thời kỳ xuân vận, trước mắt là một biển người.Hàng Tuyên ước có thể có tám cặp mắt để nhìn cảnh cho đã, còn Trì Uyên thì ước có tám cặp mắt để nhìn mỗi mình cậu cho đã thôi.Rốt cuộc cũng ngồi được hàng ghế trên cùng, đi một tiếng mới tới được sân bay, lại phải bay bốn tiếng mới tới được Diên Lan.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.