Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dưới Gốc Cây Sồi
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng việc sang sửa lâu đài cũng đi vào hoàn tất. Max cùng đoàn tùy tùng của mình đi tham quan quanh đại sảnh, nay đã biến thành một căn phòng tuyệt đẹp khó nhận ra.Chiếc đèn chùm được mạ vàng treo trên trần nhà, lung linh huyền ảo nhưng cũng đầy ấn tượng. Nó thắp sáng cả căn phòng, vốn từng chìm trong màn đêm vĩnh hằng, phía dưới đèn là một chiếc thảm hoa thêu bằng chỉ đỏ và chỉ vàng. Bên cầu thang, một chiếc thảm dài, mềm mại trải dọc lối đi dẫn đến sảnh tiệc rộng rãi và bắt mắt.Max ngắm nhìn mọi nơi trong đại sảnh. Dưới sàn, nền đá lạnh được thay thế bằng những phiến đá cẩm thạch nhẵn bóng, phía bên trên, ba chiếc đèn chùm bằng bạc, lộng lẫy trang trí cho trần nhà hình mái vòm. Tấm thảm Uigru cưỡi rồng bay vút lên trời được treo ở một bên tường, trong khi khung cửa sổ thì được trang trí bằng những tấm rèm màu rượu vang. Phía trên bục, những chiếc ghế được bọc bằng vải và bằng nhung, còn bên ngoài cửa sổ, một bức tượng hình kỳ lân được đặt sừng sững ngay trước hiên nhà.“Phu nhân, người thấy sao?”Aderon cẩn thận hỏi lại, để chắc chắn phu nhân lâu đài Calypse thấy hài lòng. Max nhìn chầm chậm từ trên xuống dưới khi chạm vào lớp cửa kính sáng bóng, trong suốt. Những tia nắng ấm áp xuyên qua tấm kính,làm sáng bừng cả không gian.“Thật tuyệt vời.”Nét mặt Aderon dần thả lòng, nụ cười chân thành, hạnh phúc của ông làm Max cũng mỉm cười theo. Dù ổng có hay mời mọc chào hàng, nhưng cũng đâu phải là một kẻ bịp bợm gì, chắc chắn là vậy rồi. Ổng đã cung cấp những mặt hàng chất lượng với giá cả phải chăng – đồng thời cũng mang đến những người công nhân trung thành và tận tụy. Để bày tỏ sự biết ơn, Max đã mời Aderon tham dự một bữa tiệc trong lâu đài. Với cái bụng chứa đầy rượu hạo hạng cùng thịt nai nướng – món ăn đặc biệt của nhà bếp, Aderon rời khỏi lâu đài lần cuối với tâm trạng đầy mãn nguyện.~ Vào blog chính của Chú Cá Nhỏ để được cập nhật chương mới nhất ~“Ồ, quao. Tôi chẳng nhận ra nổi nơi này nữa. Ngài Calypse khi về chắc sẽ ngạc nhiên lắm cho coi.”Max đang đứng trước cửa chính, nhìn chiếc xe ngựa của người thương nhân biến mất ở phía xa, một giọng nói khiến nàng phải ngoái nhìn. Chính là Ruth, đang cào cào mái tóc bạch kim rối bù của mình khi đi xuống cầu thang. Max có chút không chắc chắn, hỏi lại cậu.“Chàng se-sẽ thích chứ?”“Chà, tất nhiên, ngài ấy sẽ hạnh phúc lắm, ngài ấy đã yêu cầu việc tu sửa này mà.”Phản ứng hờ hững của anh không giúp Max thấy tự tin chút nào. Nàng trừng mắt nhìn người đàn ông luộm thuộm, lười biếng ngáp một cái rồi bực bội đáp lại.“Cậu-cậu kh-khen ngợi một chút thì chết ai à?”“À, đẹp ghê. Mọi thứ thật tinh tươm, sáng bóng đến lóa cả mắt. Tâm hồn tôi như bừng sáng trước khung cảnh lấp lánh này.” Anh chàng vừa duỗi lưng vừa nói một cách vô hồn.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.