Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Độc Tôn Thiên Hạ
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Còn nói không căng thẳng, ngay cả ảo cảnh và mộng cảnh cũng không phân biệt được”.Diệp Hiểu Hiểu đến gần người Diệp Khiêm, nói: "Muội chỉ để huynh ngủ một giấc thôi, những cảnh tượng đó đều là tình cảm từ sâu bên trong lòng huynh xây dựng nên". "Cũng giống như...huynh vừa nằm mơ thấy xuân mộng". Da mặt Diệp Khiêm khẽ giật giật, hắn đưa tay đẩy mặt Diệp Hiểu Hiểu ra. Hắn không muốn nói tiếp chủ đề này nữa. "Đại bá đâu, người vẫn chưa trở lại sao?" Diệp Hiểu Hiểu khẽ nhún vai: "Tất nhiên rồi, bây giờ đại bá vẫn đang ở trong thư phòng, gọi hết cha muội, cha huynh, còn có tam bá và tứ bá qua đó, có lẽ là đang mắng người rồi". "Mắng người?" Diệp Khiêm kinh ngạc. "Đúng vậy". Diệp Hiểu Hiểu nói: "Trên đường trở về, nhìn thấy mấy chuyện lung tung, đại bá rất tức giận, hậu quả ư, hì hì, rất nghiêm trọng". Diệp Khiêm cau mày, hắn đang chuyên tâm ở thư viện Thiên Hạ nên không tham gia quá nhiều vào việc của gia tộc, cũng không biết đang xảy ra chuyện gì. Nhưng điều khiến hắn lo lắng nhất vẫn là liệu bên phía thư viện có sơ hở nào hay không. “Đừng lo, không phải chuyện của huynh”, Diệp Hiểu Hiểu đoán được suy nghĩ của Diệp Khiêm, nàng nói: “Suốt khoảng thời gian này, có lẽ điều duy nhất khiến đại bá hài lòng chính là Thiên Loan Điện của Diệp Hoàng tỷ tỷ và thư viện Thiên Hạ của huynh..." "Chính đại bá nói, huynh làm viện trưởng rất tốt”.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.