Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Chỗ bụi cỏ mà hắc trùng biến mất thật sự rất hỗn loạn, bên trêи là một lớp tuyết trắng rất dày, hơn nữa thân thể của vật kia quá nhỏ, chúng ta hoàn toàn không thể nào chặn nó lại.Để cho vật kia chạy thoát thì không khác nào thả hổ về rừng, cũng không biết là nó có đi tìm một kí chủ tội nghiệp nào khác để làm tổ hay không, sẽ gây ra tai họa cho biết bao nhiêu người khác. Ta nghĩ vậy, cũng giống như Vũ Lâm Hanh, trong lòng cũng vô cùng tức giận, nhưng chỉ đành bất lực.Sau khi nhìn bụi cỏ một lúc lâu, Lạc Thần quay đầu lại, thấy sắc mặt của ta và Vũ Lâm Hanh đều không được tốt, cũng không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh bảo: “Thôi, quên đi, thu dọn chỗ này, chuyện khác tính sau.”Ta đành gật gật đầu, còn Vũ Lâm Hanh hô lên một tiếng, gọi Phong Tuấn đang mang Trường Sinh đi tạm lánh vào.Trường Sinh đi vào trong sân, vừa nhìn thấy Trần Linh nằm trêи mặt đất, không còn chút sức sống thì ánh mắt có phần sợ hãi, vội vàng chạy qua vài bước, ôm chặt lấy thắt lưng của ta. Ta biết nàng sợ bèn ngồi xổm xuống, nói rất nhiều lời để dỗ nàng thì nàng mới dần dần bình tĩnh lại.Sau đó, Phong Tuấn cùng Vũ Lâm Hanh đưa Vương Thị đang hôn mê bất tỉnh vào phòng để nghỉ ngơi, ta và Lạc Thần thì đỡ Trần Phục vẫn chưa gượng dậy nổi tiến vào phòng khách. Lạc Thần nói với Trần Phục một chút về việc phải chú ý an táng Trần Linh như thế nào, bởi vì trước đó thi thể của Trần Linh chính là kí chủ của hắc trùng đó, tuy hắc trùng đã chạy thoát, nhưng mà thi thể của Trần Linh vẫn bị nhiễm độc, nhất định phải dùng cây Ngả Diệp Thảo để chữa độc, hơn nữa không nên để thi thể lại, tốt hơn hết là nhanh chóng chôn cất.Trần Phục nghe những lời của Lạc Thần, sắc mặt trắng bệch, không ngừng lau mồ hôi lạnh. Ta đưa cho hắn một chén trà nóng, hắn run rẩy đón lấy, nhấpmột ngụm, cũng không biết là có thật sự uống hay không, nhìn Lạc Thần nói: “Cô nương, bây giờ. . . bây giờ phảichôn cất sao?”Lạc Thần nghiêm túc gật gật đầu, Trần Phục run rẩy một lát, giương mắt nhìn Trần Linh đang nằm trêи mặt đất gần đó, bỗng nhiên có hai hàng lệ đục ngầu chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Chôn thì tốt, chôn thì tốt a, chôn rồi thì A Linh nhà ta có thể sớm về miền cực lạc, không cần phải ở trêи thế gian này chịu khổ nữa.” Hắn ngây người một lát, rồi lại nỉ non: “Lúc trước ta cho rằng A Linh nàng có thể sống lại, quả nhiên là ông trời đã mở mắt ban ơn, trong lòng không biết có bao nhiêu vui sướиɠ. Bây giờ ta mới hiểu được, có lẽ để nàng yên tĩnh mà nằm như vậy, an giấc như vậy, cũng tốt hơn là người không ra người, ma không ra ma, để cho con trùng đó làm tổ.”Ta thấy dáng vẻ đau khổ của hắn, trong lòng có chút chua xót. Chuyện hôm nay đối với nam nhân đáng thương này thật sự là một đả kϊƈɦ quá lớn, dù sao thì việc đối mặt với người thân nhất vốn đã chết mà sống lại, nhưng không ngờ là do trùng độc thao túng thì giống như là ban cho hắn một giấc mơ đẹp, sắp đến khi kết thúc mới phát hiện hóa ra đó lại là một cơn ác mộng vô cùng tàn khốc.Ta vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được một lời nào để an ủi hắn, đành phải nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi đại thúc, chuyện chôn cất con gái ngươi, chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, đừng lo lắng quá.”Trần Phục lấy ống tay áo lau nước mắt, vô cùng cảm kϊƈɦ bọn ta. Tình hình hiện tại của hắn không tốt, quả thật đúng như ta suy nghĩ, không thể lao lực quá mức, ta liền cùng Phong Tuấn đến y quán ở trêи thị trấn mua một ít Ngả Diệp Thảo sấy khô, rồi đem thi thể Trần Linh vào một gian phòng trống và sạch sẽ. Lạc Thần đặt hai cái lư hương chứa đầy Ngả Diệp Thảo bên cạnh thi thể Trần Linh, châm lửa, đóng cửa lại,dùng những cây Ngả Diệp Thảo để hun khói, làm như vậy khoảng hai canh giờ, mới xem như ổn thỏa.Trước đó vài ngày Trần Linh đã mất vì bệnh nên Trần Phục đã chuẩn bị sẵn quan tài, trong lúc đang hun khói thi thể thì Lạc Thần lại ra ngoài một lần nữa, khi trở về có mang theo một bao bột thuốc, mùi hương vô cùng gay mũi, ta hỏi qua mới biết đó là từ mấy vị thuốc Đông y, bột đá vôi và lưu huỳnh trộn với bột thuốc để đuổi trùng, đối với trùng độc cũng có hiệu quả, khi thi thể Trần Linh nhập quan, nàng liền bỏ bao bột thuốc đó vào trong quan tài.Mọi việc chuẩn bị không có khác biệt lắm, ông chủ trà quán được gọi là A Thâm chính là bạn thâm giao của Trần Phục, người này cũng đến giúp đỡ, hắn gọi bốn vị tráng sĩ mà hắn quen biết đến giúp nâng quan, những tráng sĩ đó nhận tiền rồi liền đem quan tài đi chôn cất.Loại tang sự xui xẻo này, khi đưa tang không thể dựa theo phong tục mà có nhạc lễ tang được, Vương Thị vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, chỉ có một mình Trần Phục vừa rơi lệ vừa đi theo, bọn ta thì lặng lẽ đi ở phía sau.Lúc này tuyết lại rơi rất nhiều, bông tuyết bay lả tả, nhẹ nhàng làm cho khắp nơi biến thành màu trắng xóa, tựa như đang rải một màu trắng của giấy tiền vàng bạc, ngoại trừ tiếng bước chân lặng lẽ của đội ngũ đưa tang bọn ta, hoàn toàn không có âm thanh nào khác, bầu không khí vô cùng nặng nề.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.