Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế
“Tôi năm nay đã hơn mười chín rồi, nếu như không lấy chồng nữa, sẽ chỉ làm cho người trong nhà càng khinh thường hơn. Sống trên đời mà, không phải chuyện nào cũng đều có thể thỏa mãn tâm nguyện của bản thân được đúng không? Huống hồ tôi nghĩ cậu tư có lẽ đã có đối tượng kết hôn rồi, anh ấy vốn dĩ lớn hơn tôi ba tuổi, tính tình lại tốt, còn nhận được giáo dục tốt nữa. Như vậy sẽ càng được nhiều cô gái thời đại mới yêu thích trở thành cánh tay trợ giúp đắc lực cho anh ấy.”… Giống như An Như Ý vậy.“Nếu anh ta còn chưa có đối tượng thì sao?” Hoắc Tây Châu hỏi: “Nếu như anh ta có thể trở về trước hôn lễ của cô và Mạnh Thư Hành thì sao? Cô vẫn gả cho Mạnh Thư Hành à?”Người phụ nữ này còn biết anh bao nhiêu tuổi, còn bảo tính tình anh tốt?Từ nhỏ đến lớn, người khác đều nói tính tình anh lạnh lùng, vui buồn thất thường, không dễ ở chung…“Được rồi.” Cố Vãn đứng lên, đôi mắt trong veo nhìn Hoắc Tây Châu: “Miệng vết thương của anh tôi đã xử lý xong rồi. Nhưng vì không có thuốc nên chỉ có thể băng bó đơn giản một chút. Nếu như anh tin tưởng tôi, thì cứ ở chỗ này chờ một chút, tôi ra bên ngoài tìm thuốc về được không?”“Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Hoắc Tây Châu híp mắt lại, nhìn chằm chằm Cố Vãn, như đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình vậy.Cố Vãn kinh hãi một chút, mới đáp: “Tôi sẽ không gả cho Mạnh Thư Hành, cho dù người trong lòng tôi không trở về, hoặc là đã có đối tượng kết hôn, tôi cũng sẽ không gả cho anh ta. Còn lý do vì sao, chắc hẳn anh đã thấy cảnh vừa nãy rồi đi?”Tầm mắt cô quét qua trên giường, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng.Khóe miệng Hoắc Tây Châu cong lên: “Vậy cô muốn gả cho ai?”“Anh này, dường như điều này không liên quan gì đến anh thì phải?” Vẻ mặt Cố Vãn có chút không kiên nhẫn: “Nếu anh không phản đối, tôi xem như anh đã đồng ý, tôi đi lấy thuốc ở chỗ người quen, sẽ không kinh động tới những người đang tìm anh. Nếu như anh không tin tôi, có thể bắn một phát vào sau lưng tôi.”Nói xong, cô xoay người đi ra cửa..… Cố Vãn là người thông minh, cô biết bất cứ điều gì cũng không thể nói quá nhiều, một vừa hai phải càng dễ khiến cho người ta tin tưởng.Lúc cô đi đến cửa không chút tổn thương nào, cũng thuận tay đóng cửa, đi một đoạn xa mới nắm lan can bên cạnh, che lại ngực đang căng phồng của mình thở ra một hơi. Có trời biết, vừa rồi lúc đối mặt với Hoắc Tây Châu, cô căng thẳng cỡ nào, quần áo cũng bị ướt đẫm mồ hôi.Biết rõ là anh, lại phải làm bộ không quen biết anh, đấu trí với anh, loại áp lực này thật sự hù chết người ta.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.