Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cô Dâu Của Diêm Vương
"Tôi có bạn trai thì làm sao nào?" Tôi nhíu mày đầy khó hiểu. Giang Lãnh nghiêm mặt, cảm giác áp bức tỏa ra khắp nơi, tôi đứng kế bên anh ta còn cảm thấy khó thở, cậu ấm Hầu Văn Khải càng chịu không nổi sự áp bức này. "A...Khụ...Không có gì, tôi chỉ hơi tò mò thôi, trong tài liệu viết răng cô chưa từng thân thiết với người khác giới cho nên tôi có hơi ngạc nhiên." Tài liệu? Tôi sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của anh ta: "Hầu Văn Khải, anh có ý gì? Anh điều tra tôi à?" Hầu Văn Khải vội lắc đầu: "Không phải nha, không phải tôi! Cô hiểu lầm rồi, là chú Chung không yên tâm hai người trẻ tuổi các cô, cố ý phái người đi điều tra một chút, biết được mấy người học thức uyên sâu, ông ta mới yên tâm nhờ mấy người làm việc, cái trận đó rất tà môn, ông ta sợ liên lụy đến mọi người!" Tôi cười khinh một tiếng, ông chủ Chung là một người từng trải, ông ta sẽ nghĩ đến người khác sao? Đang đùa gì vậy! Ông ta chắc chắn đã điều tra chúng tôi kỹ lưỡng hết cả rồi! "Em gái Lan Lăng à, đừng giận, đừng giận mà! Chúng tôi thật sự không có ác ý — AI!" Hầu Văn Khải đột nhiên kêu lên. Giang Lãnh ngoäc ngón tay, nắp xe của anh ta liên bị trúng đòn, văng ra xa, dọa cho anh ta quát to một tiếng. ",". Cậu Hầu, từ từ sửa xe, chúng tôi đi trước đây." Tôi trừng mắt với anh ta, cái tên này thật khiến người khác chán ghét! Tôi vội vàng kéo Giang Lãnh rời đi, buồn bực than phiên: "Nếu nhự không phải nể mặt tên này là khách hàng lớn thì tôi chẳng muốn cho anh ta bước vào cửa hàng nhà tôi đâu...Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^ "," Nghiệp chướng của nhà anh ta quá nhiều, nhẹ thì tán gia bại sản, người nhà phản bội, nặng thì tai ương đổ máu, cửa nát nhà tan." Giang Lãnh thản nhiên nói. Tôi cười nói: "Anh tôi cũng nói như vậy... Nghiệp của nhà tôi cũng không ít, anh xem bố tôi, anh tôi và tôi cơ hồ đều là sống cô độc đến già." Vẻ mặt Giang Lãnh đã không còn giận nữa, nắm lấy tay tôi nhưng lại không nói gì cả. Ông chủ Chung vui vẻ nhìn chúng tôi: "Hai vị nhân tài đúng là không giống người thường, vừa ra tay liên có thể tìm ra lão Trân, còn xử lý sạch sẽ đô mà ông ta lấy trộm, đúng là người trong gia đình uyên sâu có tiếng mài!" Anh tôi miễn cưỡng đáp lại: "Nhà chúng tôi chuyên về làm ăn buôn bán, mấy thứ này chỉ là phụ thôi, ông chủ Chung đừng khen sai." Ông chủ Chung có chút xấu hổ, chuyển sang lão Trần đang quỳ dưới đất, nở nụ cười kinh khủng: "Trân đại sư, ông xem, tiên cọc tôi cũng đưa cho ông rồi, chuyện này cũng kéo dài lâu như vậy, ông có phải cũng nên hóa giải giúp tôi chứ?" Lão Trân đã hơn năm mươi rồi, ông ta đương nhiên biết rằng ông chủ Chung là một con rắn độc, nói muốn chặt vài ngón tay của mình là không phải nói chơi. Ông ta quỳ trêи nền cười xòa: "Ông chủ Chung, nói thật với ông, lão già này năng lực có hạn, ông cứ coi như là thả con tép bắt con tôm đi, hai vị thiếu hiệp này chắc chắn có thể giúp ông xử lý những việc còn lại, sáu trăm triệu tiên đặt cọc tôi sẽ trả lại cho ông, coi như là tôi học một bài học đi, làm không công một chuyến!" Tôi âm thầm trợn mắt khinh bỉ, lão già này mặt dày thật sự, còn thả con tép bắt con tôm? Ông ta ngoại trừ lừa bịp trộm cắp ra thì còn biết gì nữa? Ông chủ Chung tất nhiên không chấp nhận: "Tôi nghe nói vị pháp sư nào đó bày cục rồi thì người ngoài sẽ không được nhúng tay vào, ông lấy đi khối gỗ điêu khắc trong trận, điều này chứng tỏ ông đã nhúng tay vào chuyện này rồi, bây giờ còn muốn rút lui à, e rằng không ổn lắm đâu..." Ngữ khí của ông †a càng ngày càng nguy hiểm, sắc mặt của lão Trần cũng càng ngày càng trắng bệch, nhìn qua tôi với ánh mắt khẩn câu. "Chú...Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.