Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Tôi đang nghĩ phải làm sao để cho anh tạm thời quên đi chuyện này, nên bò lên người anh. Đã bên nhau lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi chủ động, hoặc thứ hai...Vốn nghĩ rằng hôm nay anh nghỉ ngơi cả ngày nên không còn việc gì nữa nhưng ai biết được khi tôi đến được thì anh đặt một đầu ngón tay trên trán tôi và nói“Bồ Tát ở dưới lầu, đừng làm càn.”Tôi đợi cả mặt lên. Vốn dĩ, muốn làm như vậy đã rất là khó khăn với tôi tôi, nhưng anh vừa nói như vậy khiến tôi không có một chút gan nào nữa, cứ thế chui đưauf vào trong chăn, không dám ló đầu ra.Ngày hôm sau đi làm, Tông Thịnh đưa tôi đến thẳng văn phòng kính cạnh công trường, đưa bức tượng cho tôi cầm bảo chút nữa Ngưu Lực Phàm sẽ qua lấy. Tông Thịnh phải về công ty đi làm, đồng thời cũng phải đi để ý xem đi Tông Đại Hoành bên kia ra sao.Ngưu Lực Phàm sáng sớm đã tới lấy hộp đi. Tôi và Tông Thịnh đều phải đi làm cho nên chạy việc vòng ngoài này cũng chỉ có hắn mà thôi. Chỉ có điều tôi không tưởng tượng được, mới đến giữa trưa thì hắn đã quay trở lại. Hắn không cầm theo bức tượng, mà trở về một mình, ngồi ở mặt bàn bên trong văn phòng mà nhìn sang khách sạn bên kia.Dù sao hiện tại trong văn phòng không hề bận bịu, suốt cả ngày trời có được hai ba khách cũng đã thực không tồi. Việc kia của Tông Thịnh gây ra ảnh hưởng còn không chưa hết được. Nên Ngưu Lực Phàm ngồi bên kia cũng không bị Tiểu Trần phản bác gì. Anh ta bảo là có thể cho khách còn đang do dự bên ngoài một cái biểu hiện giả dối, cho là công việc làm ăn của chúng ta nơi này cũng không tệ lắm, vẫn có người đến chỗ này tư vấn.Mà tôi cũng ngồi ở bàn bên như Ngưu Lực Phàm, ánh mắt dán chặt vào khách sạn Sa Ân bên kia. Người nữ sinh cấp ba tối qua bọn Tiểu Mễ nói chắc chắn không phải là Thẩm Hàm ha. Thẩm Hàm chẳng bao giờ mặc đồng phục cả, chứ đừng nói đến lúc này cô nàng đang ở nhà không đi học.Đến khi thật sự không ngồi chờ được nữa, tôi vỗ vỗ vai Ngưu lực Phàm nói: “hay là anh đi mua chút trái cây đi, coi như là đi thăm con, thăm Thẩm Hàm, nói chuyện thử xem ý cô bé là như thế nào!”“Nếu cô ấy thực sự biết suy nghĩ thì chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta. Cửa phòng không khóa, cửa khách sạn lại càng không khoá, chân ở trên người của cô ấy, cô ấy không muốn tới thì chúng ta làm gì có cách nào.”“Aizzzz!”. Tôi tiếp tục nằm bò ra, mắt lại tiếp tục nhìn về phía khách sạn bên kia.Hơn 4 giờ chiều, văn phòng rốt cuộc đã có thêm người. Tuy nhiên người tới lại không phải là khách mà là Tông Đại Hoành. Đi đầu là một người đàn ông hơn 50 tuổi mặc đồ kiểu Trung Quốc, đeo kính. Đi sau là Tông Đại Hoành đang ngoác miệng ra cười. Kế tiếp là vài quản lý dự án, sau cùng chính là vợ của Tông Đại Hoành.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.