Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!
Hứa Giai Mẫn không biết đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh dậy chỉ biết bản thân vừa trải qua cơn sốt cao đến chết đi sống lại, cổ họng khô rát muốn uống nước nhưng trong phòng lại không có ai, đến mở miệng kêu lên cô cũng không còn sức, sao cơ thể lại yếu ớt đến thế này?Nhìn thấy con gái đã tỉnh dậy, Hứa Minh Duật bước nhanh tới giường đặt tay lên trán kiểm tra, Hứa Giai Mẫn đã hạ sốt, nhưng sắc mặt trông chẳng có gì là khỏe hết: "Con muốn uống nước sao?"Trên khuôn mặt nhợt nhạt là cái gật đầu nhẹ nũng nịu, cô bây giờ thật giống đứa trẻ nhỏ trong thân xác của một thiếu nữ thì đúng hơn. Được ba chăm sóc đút nước uống, cô được dịp vòi vĩnh thốt: "Ba, con mệt quá!""Ừm."Đặt ly nước trở lại bàn, anh nhìn cô bình thản đáp lại, cô xưa nay trước mặt mọi người luôn là dáng vẻ kiêu kỳ của một cô công chúa nhỏ, nhưng lại mang theo sự lạnh lùng cao quý khó ai bì được. Chỉ riêng những lúc bên cạnh anh đều là dáng vẻ đứa trẻ nhỏ muốn được cưng chìu, đặc biệt là khi bị bệnh giống bây giờ, Hứa Giai Mẫn lại cực kỳ trẻ con và đáng yêu."Ba không thương con sao?"-cô hờn dỗi vì sự hờ hững trong câu trả lời của ba."Nếu không thương con sao ta lại nghỉ làm ở nhà với con?"-anh không cần dông dài giải thích Hứa Giai Mẫn cũng thừa biết một tổng tài bận rộn như anh lại vì cô bỏ trăm công ngàn việc chăm sóc bệnh tình con gái, không phải ông chủ nào cũng làm như vậy.Hứa Minh Duật vừa rồi sơ suất lo cho con gái nên quên rằng bàn tay đang bị thương đang đặt lên vai cô, cũng may Hứa Giai Mẫn đang bệnh nên không chú ý đến, anh liền kín đáo thu tay về đút vào túi quần, ánh mắt theo đó cũng hàm ý né tránh khi nhớ lại những chuyện cấm kỵ đã làm với cô."Nhưng mà..."-Hứa Giai Mẫn nói chuyện một lúc thần trí cũng đã tươi tỉnh lên, nhìn lại quần áo đang mặc của mình cô ngạc nhiên hỏi, nó đã được thay bộ khác: "Quần áo của con..."Hứa Minh Duật vờ như không có chuyện gì lấp liếm, anh đứng dậy hô lên: "Tuyết Nhi, em vào đi!"Cô gái được Hứa Minh Duật gọi đi vào phòng, cô mỉm cười nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Hứa Giai Mẫn đang nhìn chăm chăm mình, giới thiệu: "Chào em, tôi là Lâm Tuyết Nhi, bạn của ba em, nhưng em có thể gọi tôi là chị cũng không sao."Hứa Giai Mẫn cau mày khó tin nhìn lại ba mình xác nhận, anh tuyệt nhiên không có chút kinh ngạc nào trước màn chào hỏi này, không phải ba cô luôn che giấu việc cô là con gái của anh trước mặt người khác. Từ đâu một cô gái xa lạ xuất hiện lại biết rõ mối quan hệ bí mật của ba con cô, hơn nữa cách cô ta nói chuyện thật không hợp tai chút nào, gì mà "gọi tôi là chị cũng được", chưa kể cô ấy còn xinh đẹp nữa, thật không thích chút nào.Hứa Minh Duật nhìn biểu cảm thể hiện hết ngoài nét mặt của con gái khẽ cười lên tiếng: "Cô ấy là người có thể tin tưởng được, Thím Ngô về quê chưa lên, con lại bị bệnh một mình ta không thể chăm sóc được.""Không phải còn có bác sĩ sao?""Con nói không muốn đến bệnh viện, hơn nữa ta thấy cũng không có gì nghiêm trọng nên cũng không muốn phức tạp, là Tuyết Nhi đã thay quần áo giúp con."Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.