Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Nghe cái ngữ khí kỳ quái của Cố Ngôn Sinh, Ôn Niệm Nam càng thêm sợ hãi, cậu sợ hắn nổi giận rồi sẽ có thể làm bất cứ chuyện gì.“Em… đây là lần đầu tiên, sau này em không dám nữa… em sẽ chuyển đàn xuống tầng hầm…”“Tôi lại cảm thấy cần phải tặng cậu một bài học sâu sắc, mới khiến cậu nhớ kĩ được.”Cố Ngôn Sinh hờ hững nhìn cậu một cái, xoay người đi ra ngoài, một lúc sau trong tay hắn cầm gậy bóng chày quay trở lại.L Ôn Niệm Nam nhìn chiếc gậy trong tay hắn, như đoán được Cố Ngôn Sinh sẽ làm gì, hoảng loạn bối rối lao đến trước cây đàn mẹ cậu để lại.“Anh… anh định làm gì?” Giọng nói cậu run rẩy kịch liệt, ánh mắt ngập ý cầu xin.Cố Ngôn Sinh từng bước lại gần, nắm chặt gậy đánh bóng chày trong tay, lạnh lùng nhìn Ôn Niệm Nam.“Em xin anh… Ngôn Sinh… đừng… về sau nhất định em không bao giờ đánh đàn nữa, em sẽ không động vào đàn thêm lần nào nữa, em xin anh đừng phá hủy nó…”Ôn Niệm Nam ra sức lắc đầu, nước mắt không kìm được chảy xuống giàn giụa, cậu không muốn cây dương cầm yêu thích nhất của mẹ lại vì cậu mà bị phá hủy.“Cút ra!” Ánh mắt Cố Ngôn Sinh hung hăng tàn ác, tức giận mắng.Ôn Niệm Nam vẫn đứng che chở phía trước đàn, rõ ràng là thân thể đang sợ hãi cực độ mà run rẩy không ngừng, nhưng vẫn nhất định không muốn nhượng bộ tránh đi.“Được, được lắm! Quản gia Từ, ông lên đây.”Chú Từ đã sớm nghe động tĩnh trêи lầu nhưng không dám lên xem xét, chỉ có thể gấp gáp đi qua đi lại dưới tầng. Nghe thấy Cố Ngôn Sinh gọi tên mình, ông vội vã chạy lên, nhìn thấy gậy bóng chày trong tay hắn, giật mình hỏi: “Cậu chủ, cậu định làm gì?”“Kéo ra, giữ chặt cậu ta lại.”Chú Từ khó xử nhìn Ôn Niệm Nam, chậm chạp không động đậy, không biết xuống tay thế nào. Lúc này Cố Ngôn Sinh tiến tới, dùng lực lôi Ôn Niệm Nam ném sang bên cạnh.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.