Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Cố Ngôn Sanh nhíu mày không vui gọi vài tiếng nhưng cậu vẫn không tỉnh lại. Tay hắn bị cậu nắm lấy giật thế nào cũng giật không ra, cuối cùng hắn cũng không để ý tới nữa, mặc cậu dựa vào.Cố Ngôn Sanh nhớ tới lời Lục Vân nói trong thư phòng: “Chỉ cần con ở chung với Niệm Niệm nhiều hơn, con nhất định sẽ thay đổi, sẽ thích cùng Niệm Niệm ở cạnh nhau.”Cố Ngôn Sanh cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt cậu gần trong gang tấc, hắn đột nhiên cảm thấy lúc Ôn Niệm Nam ngủ và thường ngày không quá giống nhau. Đường cong trêи mặt lúc ngủ của cậu có chút nhu hòa cũng có chút suy yếu.Rốt cuộc vẻ mặt nào mới là vẻ mặt thật, vẻ mặt nào mới là giả dối?Tóc trêи trán cậu bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, Cố Ngôn Sanh vô thức duỗi tay gạt nó sang một bên, trêи trán lập tức lộ ra vết sẹo dài gần một cm.Tay hắn khẽ vuốt qua vết sẹo nhỏ trêи trán cậu… Đột nhiên hắn phản ứng lại hành động của mình, tựa như bị điện giật đẩy cậu sang một bên.Ôn Niệm Nam bị hắn đẩy mạnh đụng đầu vào cửa sổ, cậu cau mày tỉnh lại. Sau khi mở mắt, Ôn Niệm Nam liền bắt gặp ánh mắt hung ác của Cố Ngôn Sanh đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu.“Chịu tỉnh rồi, cậu có biết vừa rồi cậu làm cái gì không?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.Ôn Niệm Nam vừa mới tỉnh lại nên đầu óc còn có chút mơ hồ, cậu nhớ tới vừa rồi hình như trong mộng cậu đã nắm lấy tay ai đó. Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn nếp nhăn trêи vai áo của Cố Ngôn Sanh.Thấy thế, sắc mặt Ôn Niệm Nam liền đại biến, Cố Ngôn Sanh khép văn kiện trong tay, khinh thường nói: “Giả bộ đáng thương lại chẳng biết xấu hổ dính lấy tôi, xem ra cha cậu đã bày ra cách này cho cậu a, đúng là hài tử hiếu thuận.”Về đến nhà đã là mười giờ hơn, lúc Ôn Niệm Nam bước xuống xe, đầu cậu có hơi choáng váng nên bước đi không vững. Ôn Niệm Nam đứng im tựa vào cửa xe một lát, sau một lúc mới dần dần bình tĩnh lại.Cố Ngôn Sanh cũng không muốn đến dìu cậu, hắn lãnh đạm nhìn cậu một cái rồi bước vào nhà.Từ thúc nghe thấy tiếng xe liền vội vã bước ra ngoài, ông nhìn thấy Cố Ngôn Sanh rồi lại nhìn Ôn Niệm Nam đang đứng ở phía sau, hỏi: “Thiếu gia, hôm nay ngài ở lại nhà sao?”“Ân.” Dứt lời liền vững vàng bước lên thư phòng.Ôn Niệm Nam nhìn bóng dáng Cố Ngôn Sanh đã đi xa, miệng khẽ mấp máy nhưng lại không thể nói ra bất cứ âm thanh gì. Cậu nghĩ đến ban nãy cậu vậy mà tựa đầu lên vai Cố Ngôn Sanh say ngủ, khẳng định đã làm cho hắn thêm chán ghét cậu.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.